Thứ Tư, 30 tháng 1, 2019

Chú Lạc

Vậy là chú đã đi theo anh của mình. Chú là em của ba vợ tôi.
Trong các anh em thì ba tôi kể chuyện về chú nhiều nhất.
Kể chuyện chú đoạt giải học sinh giỏi toán miền Bắc và có nguyện vọng học trường ĐH Tổng hợp ngành vật lý hạt nhân. 
Mọi người đi học cả mà không thấy giấy gọi. Lên xã xã bảo không biết, tới trường, trường bảo đã gửi giấy báo từ lâu. Quay về xã thì xã nói đã gửi về trường, lại về trường thì trường nói đã quá hạn, hết chỉ tiêu và địa phương phê lý lịch như này thì trường không thể nhận con em địa chủ thay cho con em công nông được.
Loay hoay đi dạy cấp 2 Thanh chương cùng chú ruột tôi (2 ae vẫn đánh bóng bàn với nhau suốt).
Ông già vợ tôi nhận định, để ở địa phương thì không thể vô ĐH được vì họ nói rõ rồi, nhà này đi học nhiều rồi, giờ phải có người cày ruộng.
Vậy là chú lại đi thi, lần này thi vô trường ĐHSP Hà nội, đậu điểm cao, giấy báo về cơ quan nhưng địa phương vẫn cương quyết phát công văn không cho đi.
Đánh liều ra ĐHSPHN nhập học, trường ok nhưng thủ tục cắt chuyển tem phiếu lương thực không được. Vậy cũng như không, lại về.
Tình cờ, ông già vợ tôi ngồi nói chuyện với ông trưởng phòng giáo dục thì hóa ra lại là học trò ông Liên (ông ngoại tôi-là rể họ Nguyễn Cảnh). Ổng nói cháu thầy thì tui giúp liền.
Ra HN thì hết chỉ tiêu rồi, xoay xỏa về ĐHSP Vinh, may mắn chỉ còn lớp văn. vậy là chú tôi từ giỏi toán chuyển qua học văn, làm thầy dạy văn và giỏi văn từ ấy.
Ra trường, về Ninh bình, là GV dạy giỏi, rồi lấy vợ sinh con. Con mới mấy tháng thì có giấy báo nhập ngũ. Đợt đó cả Ninh bình chỉ có 3 trường hợp tương tự.
Mấy năm sau, có người ở quê giải ngũ về báo, chú Lạc bị bom hi sinh rồi. Vợ con người nhà để tang. 
Năm sau, buổi tối ông già vợ tôi ngồi nghe chương trình tiếng thơ thì thấy phóng viên giới thiệu thơ từ trường văn hóa  QK5 rồi giới thiệu đc Lạc, đúng tên đúng tiếng em mình rồi. Vậy là chú Lạc còn sống, sau mới biết cả đơn vị chú hi sinh, chú sống vì bị sốt nằm lại trạm.
Sau 75 chú về lại Ninh bình, lại đứng trên bục giảng bình thơ văn.
Sáng nay, nghe tin chú mất. Vợ tôi nói, tội nghiệp chú, hiền lành. Tôi mới bảo chú trải qua những chuyện như thế thì chẳng có cái gì là quan trọng nữa, chú hiểu đời nên chú hiền lành thôi.
  

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2019

Ăn trộm, thanh lý và hóa giá

Tiểu phú do cần
Đại phú do thiên
Tĩnh trí do thiền
An nhiên do thiện
Đạo đức do thiến,
Húng chó do thiển


Tiểu phú do cần
Đại phú do thiên
Các cụ nói vậy có ý là những đại phú rất hiếm ngoài tài năng còn biết và thuận theo trời.
Ý trời như vậy là rất ít người biết, giống như giờ nói bí quyết làm giàu vạn người mới 1 người biết và thực hiện được.
Đằng này qua vụ đô đất hiến thì thấy bí kíp làm giàu đơn giản quá, tới con nít còn biết là nhà công thành nhà ông, đất công, đất nông nghiệp úm ba la thành đất dự án.
Dễ như thế là ngạo khí đoạt quyền của trời đất rồi. Sao bền vững được

Vụ AVG đánh dấu sự quay trở lại của vai trò thủ kho. Thời bao cấp thì thủ kho to hơn thủ trưởng. Ở chế độ 1 thủ trưởng thì sếp là vua con, vậy mà thủ kho còn to hơn. Đơn giản vì gì gỉ gì gi ở trong kho của ổng tất. 
Hết bao cấp sang kinh tế thị trường thì thủ trưởng với kế toán trưởng lại là 1 cặp tình tiền. Chế biến xào nấu cooking là việc của nàng. Dĩ nhiên gái có công thì chồng chẳng phụ. 
Nhưng kế toán trưởng chủ yếu về tiền thì với sự phát triển của kinh tế, các loại kho lẫm đầy lên, đất đai thành tài sản thì bóng ma thủ kho lại xuất hiện ở đâu có của cải vật chất chất cao từ đất, tài nguyên, tiền, đặc quyền...để hợp với ăn trộm, thanh lý và hóa giá thành bộ tứ tự bố bất hủ


"Thời tư bản hoang dã, mỗi lỗ chân lông đều có quan lại và thân hữu núp trỏng".
Hôm qua con gái lớn về xin tiền mua máy tính thay cho cái bị mất ở lớp. Năm ngoái thì mất máy chụp hình. Vậy là lớp có đưa ăn cắp vặt mà tụi nhỏ không biết cách đối phó. 
Nhớ hồi nhỏ có lần chú H hàng xóm gv khoa điện trường ĐH Hàng hải kiêm thợ sửa nhờ tôi cho gà ăn khi chú đi công tác. Đều đặn ngày 2 lần mở cửa cho gà ăn.
Mấy hôm sau chú về không thấy chú cảm ơn mà mặt cứ lầm lầm. Hóa ra khi mình xuống bếp cho gà ăn thì thằng B hàng xóm lẻn vô chôm đồ.
Hồi bé nhà ở Đồng Bớp, có hôm đi ra khu 5 tầng đang xây dở dang. Chợt thấy thằng Long tẹt chạy ra bảo mày đứng đây xem có ai thì kêu tao, tao vo trỏng chút.
Đang đứng thì có chú bảo vệ tới nói xóm này anh em nhà thằng Hăng, thằng Long hay ăn cắp lắm đừng chơi với nó.

Dạo bao cấp thì công nhân ở công trường hợ ra là ăn cắp. Xúc xi măng vô cặp lồng cơm, quấn sắt quanh bụng...tới trộm xong đốt cả kho 5 cang HP cháy nghi ngút cả tuần.
Tới thời mở cửa thì tài sản dư cũ cái nào thanh lý được thì thanh lý. Thanh lý nói cho oai vậy chớ thực chất là bán ve chai, từ xe tăng, pháo, tàu chiến tới gi gỉ gì gi cơ quan nào có đồ cũ là rình rình bán tất.
Tới chuyện hóa giá.
Nhà là 1 tài sản lớn, quá lớn với người Việt nên Sở Nhà đất là 1 nơi quyền thế vô cùng, hồi mẹ tôi đi xin cấp nhà gặp cả con bà Nguyễn Thị Minh Khai đi xin cấp nhà mặt buồn lo lắng.
Chuyện xin cấp nhà có thể viết thành tiểu thuyết được, rất dài, rất rất nhiều chuyện.
Có nhà rồi êm êm chút thì lại xin hóa giá. Có cái nào lãi bằng món này. Tính về tiền thì rất lớn nhưng thực ra cũng là thanh lý kéo dài mà thôi.
Tới thời CPH thì lại biến tướng thành chỉ định thầu, đất công thành đất ông cũng là hệ quả và chiêu trò phát sinh từ thời thanh lý hóa giá mà thôi.
Mà phàm cái gì dùng mãi cũng tới lúc nhàm, lúc trả giá vì bị bắt bài. Giống như con trăn nuốt nguyên con heo xong nằm im đó đâu cụ cựa chi được nữa. Ai đi qua trông thấy muốn bắt muốn mổ thế nào tùy ý mà cái món tiêu hóa chắc phải 3 đời mới xong.