Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

Bí ẩn về chuyện Trạng Quỳnh

Giải mã bí ẩn về chuyện Trạng Quỳnh hay là trò chơi hai bên cùng thua.
Tụi Tây qua 2 cuộc đánh nhau vỡ đầu thế chiến 1, thế chiến 2 mới nhận ra hợp tác có lợi hơn và công nhận ông Ricardo có lý. Từ đó mô hình win - win, hai bên cùng thắng ra đời. 
Tinh thần này làm biến đổi xã hội hiện đại như không còn chế độ thuộc địa, phúc lợi giới lao động cao hơn, quản trị hiện đại, hợp tác quốc tế, chuỗi hợp tác cung ứng, khối mậu dịch, rồi GATT, WTO... ra đời.
Trong khi Tây lo quản trị sắp đặt thế giới thì người Hoa lại có bửu bối khác. Món bí truyền của họ là zero sum game hay còn gọi là trò chơi tổng bằng không. 
Đối với người Hoa thì không có chuyện win win mà người được là được cả cái bánh, kẻ thua là thua thiệt. Đừng ru ngủ nhau bằng cùng thắng. Cùng thế nào được khi tao chỉ được chia 1/10 cái bánh còn mày lại 9/10.
Vậy nên người Hoa rất giỏi buôn bán, thương mại, đàm phán, chơi xì tố. Từ năm 79 mời Tây qua bóc lột sức lao động, Tây mải điều phối, đến nay mới ngã ngửa hóa ra Hoa được lợi quá trời, những cái lợi mà đầu óc thực dụng nhìn ngắn của Tây không hiểu nổi. Cứ nhìn sức mạnh kinh tế, dự trữ ngoại tê của người Hoa thì biết.
Dân Việt thì món này kém hẳn người Hoa, cứ xem ta đàm phán với Tàu thì rõ.
Vậy dân ta sở trường món gì, cứ lật sách đọc Trạng Quỳnh thì biết. Đó là tâm thức Trạng chết thì Chúa cũng băng hà. Liều lên thì cả hai cùng thua, cả hai cùng chết. Xìu xìu ền ển thì giữ nguyên hiện trạng, giữ chùa ăn oản, cố nhiên là Trạng thiệt so với Chúa trong tình thế này.
Không hợp tác được để cùng thắng, không lỡm được để zero sum thì cũng chỉ còn nước Trạng chết Chúa băng hà thôi. 

Thuyền cỏ mượn tên


Gia Cạp thỏa mộng làm tướng nhưng trấn thủ ở nơi binh nghèo lương thảo ít nên đói. Ngày ngày ngoài luyện tập, thao dợt chỉ còn trò cùng quân sỹ đi thịt chó Hai Mơ, lẩu dê vỉa hè Nguyễn Công Trứ làm vui, mức sống thật thấp kém. 
Thỉnh thoảng muốn có bữa nhậu đẳng cấp hơn lại phải ăn ké, bám càng mấy bạn đồng niêu xưa.
Bỗng một hôm có Ngưu thí chủ xin vào gặp. Người này mắt híp, bụng to, tự khoe đã từng nằm gác chân lên phó vương nói chuyện thế sự cả đêm, sau phó vương rất cảm kích, cứ mời ở lại làm tham mưu mà Ngưu kiếu từ.
Gia Cạp nói, nay tôi tiếng làm tướng một cõi nhưng nội lực không có, vậy cậu có kế nào không?
Ngưu thí chủ đáp, em có thể làm anh nở mặt với giang hồ với chiêu mà người hiện đại gọi là roadshow...nhờ món này anh có thể làm những dự án lớn như Xích Bích chứ cứ quẩn quanh ăn quẩn cối xay Tân Dã này thì biết đến bao giờ mới khá.
Xưa nay lễ hội mừng chiến thắng, mừng được mùa có nhiều rồi nhưng mấy năm nay thiên hạ không hiểu vì sao gà mái đẻ trứng rất ít nên ta làm lễ này, dưới hợp lòng dân, trên vừa ý thiên tử, không thành công mới lạ. 
Anh hãy sức giấy đi các nơi báo thiên tử sắp tới. Chúng ta cùng mở lễ hội gọi là tuần trăng mừng trứng.
Gia Cạp là người quyền biến, nói việc công hiểu việc tư nên gấp rút sai quân sỹ thực hiện ngay.
Đến ngày G, khách mời vai đeo cung tên xúm xít trên bờ, dưới sông là con thuyền lá trên gắn chi chít logo của các con gà mái.
Gia Cạp giao hẹn, các chủ trại gà, ai bắn trúng logo trứng trại mình sẽ được cùng Gia Cạp tiếp kiến thiên tử. Một lời vừa dứt, tiếng tên bay rào rào. Cuối buổi, quân sỹ vào báo thu được hơn hai vạn mũi tên bọc tiền, vượt chi phí hơn vạn rưỡi mũi tên.
Gia cạp mừng lắm, vội sai gia nhân chở ngay nửa vạn mũi tên đem về cho Kờ Hó phu nhân chi dùng, còn mình sắp sẵn vạn mũi tên chuẩn bị đánh trận. Khi quẩy gánh tên bước lên bờ thì Thành vạn hộ đã chắp tay đứng đó từ lâu hiến con hắc mã để Gia Cạp cưỡi đánh trận cho khí thế.

Thật là, một lời nói, mở toang u mê
Tuần mừng trứng thành danh mọi nhẽ.

Gia Cạp từ đấy tiếng tăm vang dội, bọn Tư Mã Ý đối địch nghe thấy tên là cụp tai chạy. Chuyện Thành vạn hộ dâng ngựa báu về sau bị chính con ngựa đó đá hậu bể sườn như thế nào đó lại là chuyện hạ hồi phân giải.

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Phút huy hoàng của đại diện sàn

Năm 2000, chứng trường Việt đi vào hoạt động. Sáng sáng vài chục nam thanh nữ tú từ các công ty chứng khoán lại tập trung vào căn phòng lối hơn 200 m2 gọi là sàn giao dịch tại trung tâm giao dịch chứng khoán Tp.HCM (Hostc) để ngồi gõ lệnh mua bán nhập vô hệ thống giao dịch.
Số là hồi đó VN chọn hình thức nhập lệnh tại sàn nên các anh hùng bàn phím này - tên chính thức là đại diện giao dịch tại sàn có vai trò cực quan trọng.
Không hiểu sao mà hồi đó mỹ từ anh hùng bàn phím lại không xuất hiện trong thời kỳ này mà mãi hơn chục năm sau mới có.
Sàn giao dịch nằm tại tầng trệt khu nhà B, trước vốn là nhà cho thư ký, thượng nghị sỹ chế độ cũ mỗi khi về họp tại hội trường Diên Hồng phía trước làm việc, ngủ nghỉ. Khi cải tạo thành sàn thì tiến hành đập tường nối thông nên có hai hàng, mỗi hàng 4 cột tướng. Điện chạy nổi được lấy từ mạng âm tường có sẵn từ xưa, PCCC thì công an bắt buộc trang bị 4 bình lớn bên ngoài (dĩ nhiên là không có khái niệm cảm ứng báo cháy).
Thoạt tiên có 12 bàn giao dịch. Bàn này do Bách vẽ kiểu, mà vàng, màn hình CRT được dấu trong hộc, khá đẹp. Mỗi bàn có 2 màn hình giao dịch, màn hình giữa dành cho CTCK để truyền số liệu. CTCK sẽ truyền lệnh vô cho đại diện sàn bằng máy fax, điện thoại bàn, di động or qua màn hình ở giữa.
Với phương thức này thì tự động ở đâu không biết, khi lệnh đến thì đại diện sàn bắt buộc phải gõ thủ công để nhập vô hệ thống. Như vậy mỗi bàn sẽ có 2 người nhập lệnh, 1 người đọc và soát lệnh.
Khi mới ra thị trường sôi sùng sục, nhà đầu tư xếp hàng từ 5h sáng, nóng đến mức bản tin của Host phải đăng tin: dự kiến ai mua sẽ phải giữ 90 ngày, không được bán liền - dĩ nhiên là tin dọa.
Khách như thế nên xuất hiện tình trạng bên ngoài gọi là tranh mua khi thị trường lên, tranh bán khi xuống còn giới trong sàn gọi là đua lệnh.
Mấu chốt là chỗ này, ai nhập lệnh được nhanh vì ưu tiên lệnh vào trước ưu tiên trước. Trước khi được chấp nhận làm đại diện sàn thì ngoài giấy phép hành nghề môi giới còn phải qua huấn luyện sử dụng phần mềm DCTerm. Test thử cho thấy để nhập xong một lệnh chừng 20 ký tự trên bàn phím PC mất hơn 3 giây rưỡi.
Cái khó ló cái khôn là ưu điểm của dân Việt. Các bạn nhớ rằng hồi đó khớp lệnh định kỳ nên vô đầu là đua lệnh, đua xong ngồi chơi chờ khớp nên đầu giờ thường ôm lệnh từ nhà qua, bật help or wordpad lên nhập lệnh vô trước, đến giờ ung dung cắt dán nên năng suất tăng vọt, lính công ty khác nhìn lác mắt, được vài tuần, bị IT phát hiện, chặn, lại nghĩ ra chiêu thức khác.
Muốn nhanh thì thao tác phải đơn giản, gõ ký tự bất kỳ điền đủ yêu cầu để lệnh vô, sau thư thả ngồi sửa lại, tốc độ lên hơn gấp đôi; rồi gõ lệnh bé thì phí, cứ quất lệnh 9.900 cho bõ công 1 lần nhập lệnh, rồi lệnh tạm ứng hay lệnh ảo cứ nhập sẵn rồi sau về chia sau, không có ai mua thì mình ôm cũng khỏe thì đó là thời bán là thua, mua là thắng mà.
Quan trọng thế nên đại diện sàn thành con cưng không chỉ của CTCK mà cả nhà đầu tư lớn, và nhiều người oai hùng khác muốn lệnh vô nhanh, được khớp thì phải nhờ mấy anh hùng đua lệnh này. 
Có giá thế nên nhiều người cương quyết chỉ chọn mần gõ lệnh chứ lên cấp cũng không màng, xử lý mấy cuộc alo chèn lệnh ngon hơn.
Tới đợt sóng lần 2 vào cuối 2006 thì sàn đã chuyển qua nhà chính hội trường Diên Hồng. Khi Bush qua số bàn đã nâng lên 32 và bàn thu nhỏ lại còn có 2 chỗ ngồi. Bush về thì làn sóng lập CTCK trào dâng, 108 anh hùng xuất hiện, ai cũng phải có chỗ của mình (cái này mình khác Tây, tụi nó thì không phải ai cũng được làm thành viên của sở).
Sàn mở rộng toàn hội trường, bàn nhập lệnh hàng hàng lớp lớp vậy mà vẫn thiếu. CTCK lớn thì đòi thêm bàn vì lệnh em nhiều, mấy công ty ít lệnh chỉ được 1 ghế thôi, giải pháp nâng cấp tăng đợt khớp lệnh, nhập lệnh từ xa...gấp rút triển khai. Trong cuộc đua ghế này hàng loạt lệnh 10 (nhỏ nhất) được nhập vô vì sở quy định ghế tương ứng với số lệnh.
Cứ tưởng mãi thế nhưng cuối cùng cái gì tới cũng phải tới, giao dịch trực tuyến ra đời 2008 làm sàn giao dịch trở nên vắng tanh vắng ngắt, đại diện sàn từ công dân thượng đẳng trở thành công dân hạng 2 nhưng các anh cũng mừng cho quá khứ lẫy lừng của mình vì đa số lứa đầu nhập lệnh bây giờ trưởng thành thành giám đốc, phó giám đốc, tóm lại là sỹ quan cao cấp cả.
Vậy là một nghề được sinh ra, vang bóng, tàn lụi có lẽ nhanh nhất trong lịch sử các job tại xứ ta.

Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt
Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm
(Xuân Diệu)  

Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

Nốt ruồi Ngụy Diên

Ngày nay rất nhiều người khi thấy ai có nốt ruồi sau gáy đều thì thào, phải cẩn thận, tướng phản chủ. 
Vậy điều đó là thế nào. Bài viết sau sẽ cho thấy đây là một nghi án lớn nhất trong Tam quốc diễn nghĩa.
Khi 3 anh Lưu Quan Trương khuất bóng thì Gia Cạp làm thừa tướng (theo ngôn ngữ hiện đại là CEO - con ếch ộp), Ngụy Diên làm phó tướng.
Ngụy Diên, người hơi thấp, mặt đỏ như gấc, mắt sáng vẻ mê sắc, có biệt tài chống đẩy 1 tay hàng trăm cái, đã tham gia hàng trăm trận, lập nhiều chiến công hiển hách.
Năm thứ 8 lịch Thục, Ngụy Diên làm tướng tiên phong tả xung hữu đột liều chết cứu được con của Gia Cạp là Gia Hít giữa trận tiền. Gia Cạp cảm kích lắm nhưng cứ lầm bầm mãi nhà người đã đưa con ta về sao cái xe không đem về nốt (trong xe có chở tiền mà chỉ nhõn Gia Cạp biết).
Năm thứ 9 chuẩn bị đánh Kỳ Sơn. Gia Cạp tính chu đáo xuất quân 6 lần, chuẩn bị rầm rộ, kỹ càng nhưng chậm quá làm lỡ thời cơ, chiến phí tốn không biết bao nhiêu mà kể. 
Không nói đỡ cho thì thôi mà Ngụy Diên đi đâu cũng bô bô nếu theo kế của Ngụy Diên dẫn ít quân tinh nhuệ trèo núi đánh úp thì quân giữ Kỳ Sơn ắt thua. 
Ngụy Diên biết một không biết hai là Gia Cạp để bụng lắm vì nếu không tốn chiến phí thì lấy gì ra mà ăn.
Năm thứ 10 mưa thuận gió hòa, thắng lớn. Gia Cạp bèn mở hội bàn đào mời bá quan văn võ khắp nơi tới uống rượu, múa hát mừng công. 
Rượu tây tây, Ngụy Diên thấy đám cung nữ mơn mởn bèn chạy tới cùng chơi món bịt mắt bắt dê cười đùa nhốn nháo cả một góc tiệc. 
Cuộc chơi vui quá làm Gia Cạp cũng nổi hứng xông vào chơi mà đuổi Ngụy Diên ra. Ngụy Diên quê sẵn tính con nhà võ nhào tới túm cổ Gia Cạp đe đánh, đám cung cung nữ chạy tán loạn, bá quan văn võ xúm vào can đưa hai người ra hai góc miệng cười bụng thầm nghĩ soái, phó soái nhà này quả có tinh thần chiến đấu chọi trâu.
Hôm sau, đang vừa tức vừa sợ nghĩ tới nghĩ lui thì chợt có một đứa cung nữ xứ Giao Chỉ tới bẩm việc cơ mật. Nghe xong Gia Cạp vỗ đùi khen diệu kế, chỉ đạo tiến hành gấp.
Chiều trễ, một nô tỳ gái đem chồng công văn cao ngất trình Ngụy Diên phê, Ngụy Diên vừa càu nhàu vừa ký, ký xong thấm mệt bèn ngã đầu vô thành ghế nhắm mắt dưỡng thần. 
Hôm sau, cả triều xôn xao Ngụy Diên mọc nốt ruồi làm phản, chuyện này chỉ Ngụy Diên là không biết. 
Thì ra, đứa nô tỳ nọ vốn có mụt ruồi nổi bên mép bèn cắt đi, lấy keo con chó bôi ở dưới, khi Ngụy Diên cắm đầu cắm cổ ký thì bí mật để trên chỗ dựa đầu. Y thế, Ngụy Diên đeo nốt ruồi đen giữa gáy mà vẫn không hề hay biết, ngày ngày vẫn hò hét thúc quân, quản lính.
Chiều sau Gia Cáp ban lệnh hội quân, Ngụy Diên đi ào vô trướng báo quân sỹ đang bận đánh trận, để hôm sau họp được không. 
Bước vội quá làm tắt mất nến cầu đảo trong phòng Gia Cạp, Gia Cạp thở dài nói ngươi làm lỡ việc ta. Ta đang cầu đảo mà đèn tắt thì chỉ 60 là phải về hưu, mệnh trời không tránh được.
Vô họp, Ngụy Diên bị Gia Cạp phê bình nhẹ nhàng rồi đột nhiên rút kiếm lệnh ban bố đánh giá tín nhiệm. 
Ngụy Diên nào sợ, đứng dậy vỗ bàn hét, đưa nào dám bỏ ta, nói chưa dứt thì 4 tên tỳ tướng dưới trướng mà Ngụy Diên tin yêu hết mực đứng ngay sau nhất tề mỗi đứa một binh khí nhằm nốt ruồi đen sau gáy mà phóng tới. 
Ngụy Diên mắt trợn ngược, mồm ú ớ, hồi lâu tỉnh lại thì thân đã thành thường nhân, võ công bị phế bỏ sạch bách.
Băng thừa tướng họp mừng công, 4 tỳ tướng đều được thăng chức, thưởng hậu, riêng nữ tỳ xứ Giao Chỉ vì mưu sâu kế lạ được bỏ phận tôi đòi, đưa lên làm tài nhân ngày ngày cận kề bên thừa tướng.
  
  

Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Luận anh hùng

Anh hùng là ai, anh hùng là ta
Có tiền có chức hóa ra anh hùng
(Tục ngữ @) 

Được bữa nông nhàn Tào Lao thong dong mời Lưu Bí uống rượu chơi.
Lúc này Tào Lao sau cú lừa quân sỹ trong cơn khát rừng mơ trước mặt đã thành danh trong thiên hạ là họ hứa lấy được, chuyên cho lính tráng ăn bánh vẽ còn Lưu Bí thì vẫn bí rì rị vậy mà trong con mắt Tào Lao thì Lưu Bí là kẻ anh hùng vì Lưu Bí có câu nói để đời người với người là 5 sọi (50 đồng US) so với câu của Tào Lao mang tính giận lẫy thà ta lãi ít còn hơn người có lời thì câu của Lưu Bí tầm cao hơn, triệt để rành mạch hơn.
Hai người khề khà đối ẩm, Tào Lao nói 
- Hôm nay mời tướng quân sang đây để luận anh hùng, theo tướng quân thì ai là anh hùng?
Lưu Bí giả nhời:
Hiện nay trong thiên hạ đang nổi lên Lăng Quăng tướng quân người Nam quận. Người này có năng lực soi kính lúp kiếm lợi nhuận, cơ hội dù nhỏ vẫn kiếm ra tiền được. Phương pháp quản lý lại hiện đại - gọi là quản lý theo thời gian thực, dùng camera theo dõi lính, bất luận ở đâu, khi nào cũng kiểm soát được tình hình. Lại cắt giảm chi phí được từng đồng, lính rất khiếp thì có được gọi là anh hùng chăng?
Tào Lao cười khà khà:
Cái dạng đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành, khôn lỏi, thấy lợi thì quên nghĩa chỉ bo bo xin xít cho bản thân mình thì thì lấy đấu đong không hết, sao kể là anh hùng được.
Lưu Bí lại nói:
Vậy thì Gia Cáp đệ tôi thực là anh hùng. Người này thuộc dòng Con Ếch Ộp (CEO). Người này quảng giao, ưa kết thân với giới quyền quý, coi ghế như một công cuộc đầu tư, có tài dùng kế đưa vàng như Trần Bình ngày xưa để lấy ghế. 
Ngồi trên ghế thì thượng đội hạ đạp, gây bè kết cánh, lớn bùi bé mềm biết ăn biết cúng để kiếm dự án to, có ăn có chia, công nghiệp cứ thế mãi mà nở nang. Trong mắt Gia cạp thì chỉ có tiền và gái là quan trọng nhưng chơi rất đẹp với xếp, rất quân tử.

Tào Lao gật gù
Đám ếch ộp đó lắm kẻ chơi được. Mặt cũng đã dày, tâm cũng đen nhưng có yếu điểm hay ếch chết tại miệng, ếch mà muốn làm con bò như mấy em Vinashin, Vinalines banh xác chẳng hạn, vẫn chưa xứng.
- Vậy theo đại nhân thì ai là anh hùng.
- Theo tôi, anh hùng như rồng, lúc ẩn lúc hiện, thấy đầu mà không thấy đuôi, chẳng bao giờ chịu trách nhiệm. 
Dùng mưu dùng kế làm anh chia bánh khiến thiên hạ phải xếp hàng kiếm cắn, lại có tài treo mỡ trước miệng mèo, biến hóa củ cà rốt thành cây gậy và ngược lại. 
Kẻ được ăn nuốt vô bụng không biết ngày nào nó thành cái móc câu nên đều ngoan ngoãn theo ta. Nên kẻ thần phục tranh nhau dâng kế vẽ dự án cho ta, thành thì công ta, thua thì lỗi nó, đường nào cả đám cũng có phần mà ta ăn đậm nhứt.
Nói tới đây Tào Lao buột ra một phát trung tiện cái bủm, Lưu Bí giật mình nghe như sét đánh ngang tai, đánh đổ cả ly rượu vô quần.
Tào Lao cười ha hả, Lưu Bí anh hùng cái thế mà lại sợ sấm. Lưu Bí hề hề, thiệt là sấm động Nam Vang.
Từ đó Tào Lao không kiểm soát chặt Lưu Bí nữa, nhân một đêm tối trời Lưu Bí trốn ra ngoài gặp lại 2 em Quan, Trương dựng thành đại nghiệp.
Lưu bí vẫn tự khen mình mưu trí vì hôm đó giả tưởng sấm bèn đái ra quần, rồi nhờ rượu che mắt  nên Tào Lao mới không hay chí của Lưu Bí là mưa tràn biển Bắc, thiệt 2 kẻ anh hùng, kỳ phùng địch thủ.