Tối 15-4-1972, bố hứa cho 2 anh em đi chơi ở vườn hoa thành phố. Mừng tíu tít, trong cái vườn hoa đó có nhà kèn, cứ mỗi chủ nhật đi chơi qua đó tôi lại gặp 1 tụi trai gái cỡ tuổi mình, trai quần short, nữ váy ngắn tập kèn tập trống rộn rã lấy làm hâm mộ lắm, cứ thắc mắc hoài sao mình không được tham gia.
Sáng chủ nhật 16, thằng em lại mệt nên bố quyết ở nhà mặc cho cu cậu lè nhè. Bỗng nhiên tiếng bom nổ ầm ầm, đất rung như bị động đất. Hải Phòng bị đánh bom.
Chiều ra cầu Vạn Mỹ, thấy cầu bị đánh sụp dưới sông. 2 bờ trơ 2 đầu thun thút, nhìn xuống thấy nước chảy xiết, chẳng bù khi qua cầu thấy nó chảy hiền hiền.
Sơ tán.
Từ nhà tập thể 8 m2 tường đất mái lá ở Phương Lưu tới Quý Cao, Hải Dương là 2 thế giới khác biệt hoàn toàn với đứa con nít như tôi.
Nhà bác Hậu nơi bố con sơ tán là nhà khá giả. Nhà ngói, sân gạch, cây mít, ao nhỏ vườn nhỏ. Đầu ngõ dĩ nhiên có bụi tre như mọi làng khác.
Trời ở đây nhìn cao rộng hơn trời thành phố. Mỗi nhà có 1 đụn rơm mà sau tôi biết cứ người lớn sẩy ra là mấy mới lớn lại ra đó cặp đôi ôm nhau (cái này mới, ở HP chưa ngó thấy).
Một buổi chiều, bác Hậu nướng con lươn nhỏ rồi hỏi em tôi: Ăn không cháu?
Tất nhiên, thằng nhỏ, cả tôi nướng miếng ừng ực. Thơm quá mà, thế mà sau bác lại vứt cho mèo ăn.
Tội nghiệp thằng nhỏ, khóc mãi, tới khi đền cá giếc chiên vẫn còn rấm rứt. Nói để thấy ngày đó nông thôn mức sống cao hơn hẳn mấy người ăn sổ gạo thành phố.
Vậy mà hồi nhỏ cứ ra vẻ dân phố chê dân quê, thật buồn cười.
Đang đứng chơi cạnh bụi tre bỗng nhìn thấy con cạp nong tướng, vội chạy vô gọi a Đường hơn mấy tuổi. Đường lại kêu ông anh cỡ 14, 15 tuổi. Cả bọn chọc con rắn bò ra, ông anh nhảy loi choi lừa lừa túm được đuôi con rắn, quay được vài vòng thì con rắn quay được đầu lại, anh vội buông tay cho nó văng ra xa. Sau vài lần vậy thì rắn chịu phép, xương sống giãn hết nằm xụi lơ.
Tới mùa rươi, bờ sông Luộc rươi bò vô đẻ đỏ thẫm cả 1 vùng. Nhà nhà kẻ mang đồ xúc, rồi thùng, thúng chứa hoan hỉ tràn ngập.
Lũ trẻ con nhẹ người được cho đi lên trên vớt rươi. Tôi cũng 1 rá xúc xúc. Đang xúc có thằng phát hiện tôi không phải người làng, đuổi ngay không cho xúc nữa. Mùa đó thôi rồi nào chả rươi, rươi kho dưa,... dư ra làm mắm, thật hỉ hả.
Loanh quanh mãi, trở về chuyện chính là bắn máy bay.
Thật ra nơi sơ tán yên bình lắm. Thi thoảng mới nhìn thấy cảnh tên lửa phóng lên bay loằn ngoằn đuổi theo máy bay mà toàn trượt vì tụi nó bay cao, nhìn nhỏ tý. Hay thấy MIG 21 tăng tốc đùng đùng. Có hôm thấy máy bay rơi, phi công nhảy dù. Cả làng nô nức đi bắt phi công, riêng ông anh có kinh nghiệm bảo nó rơi nhìn gần thế chứ phải cách 4,5 km; tiếc quá không thì lấy dù chia nhau cho sướng.
Có lần, chả hiểu sao thấy máy bay bay thấp, nhìn to phè phè, loáng cái mất hút. Sau người lớn nói là F 111 cánh cụp cánh xòe bay thấp lẻn vô. Mọi người nô nức vác súng trường ra ngồi rình, cả tuần chả thấy đâu lại bỏ bê như cũ.
Ngày ấy súng đạn bừa bãi lắm, con nít như tôi lẻn ra lấy súng dài kê báng lên đất, mũi gác bờ hào rồi thằng thì tay, thằng thì ngón chân đạp cò.
Có lần tôi thấy máy bay bay cũng cao cao, chả rõ Mỹ hay ta cũng thử bắn phát. Bắn xong ù té chạy vì sợ nó rơi. Hồi lâu chẳng thấy gì, mới đi hỏi mấy bô lão dân quân. Được hướng dẫn ngắm mấy lần thân máy bay vì nó bay nhanh lắm.
Lần hai đón đầu đàng hoàng, cũng chẳng thấy gì, nó bay qua, thản nhiên không hề biết phát súng.
Ngày đó, bé, nào biết súng K44 thì sao bắn được máy bay bay cao tới 6,7 km.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét