Thông thường muốn tăng hiệu quả, năng suất thì giảm thời gian làm việc xuống. Tuy nhiên trên thực tế có nhiều món lại tăng/kéo dài thời gian càng lâu càng tốt. Dục tốc bất đạt là phương châm của nhóm này.
Câu giờ trong bóng đá là rõ nhất. Khi dẫn bàn là đội thắng chuyền qua chuyền lại, giả vờ chấn thương, đá ra biên…đủ trò khi thời gian thi đấu sắp cạn mà ta lại đang thắng. Bảo toàn chiến thắng tính bằng phút bằng giây đó quý hơn vàng nếu đó là những trận quyết định.
Các môn khác hiếm hơn nhưng như nhảy cao, nhảy xa, nhảy sào cũng vẫn xảy ra. Như S. Bubka vô địch nhảy sào thế giới vài chục lần nhưng thi Olimpic thì thành tích kém hẳn do không được đối xử như siêu sao mà phải tuần tự, đến lượt là nhảy, không thể chủ động được điểm rơi tốt nhất về tâm lý và có thời gian hồi phục.
Sang đến đàm phán làm ăn, thỏa thuận hợp tác. Cái này thì người Tàu vô địch trong môn câu giờ. Thời giờ co giãn giây thun, thoải mái. Trong khi đối thủ tiết kiệm thời gian, thời giờ là vàng bạc sẽ sốt ruột. Cuối cùng phần lợi thuộc về người biết nhẫn nại.
Trong vay nợ thì con nợ tìm mọi cách hoãn nợ. Lần khân quá khiến ngân hàng gặp khó, đâm lao phải theo lao chấp nhận cho con nợ hoãn nợ, đảo nợ, chuyển số nợ thành cổ phiếu, trái phiếu…diễn ra nhan nhản. Lúc thái bình thì khó thi triển chứ đến khi lụt cả làng thì tháo khoán.
Với những người phạm luật bị sờ gáy thì tìm mọi cách kéo dài thời gian, để lâu cứt trâu hóa bùn. Hay dân khoái chấm mút thì phải bẻ hành bẻ tỏi, thủ tục nhiêu khê…cốt để người cần qua cửa rối, nản, bí.
Khi câu chuyện khó khăn to lớn quá như kinh tế suy trầm, khủng hoảng, nợ xấu. hết cách cứu vãn thì chỉ còn một cách là chờ, kéo dài thời gian, hi vọng tự nhiên một hôm đẹp trời nào đó thời thế thay đổi, lại trở lại hùng dũng khỏe mạnh.
Trong chính trị hiện đại có ông Mugabe xứ Zimbabwe (http://vi.wikipedia.org/wiki/Robert_Mugabe)
giữ chức thủ tướng từ 1980 đến nay với thành tích biến nước này từ giỏ bánh mỳ của châu Phi thành nơi nghèo đói, lạm phát vô đối.
Vậy Mugabe đã làm gì? Rất đơn giản, ông cho đám quan chức dưới quyền tha hồ tham nhũng – coi đó là những củ cà rốt ban thưởng cho họ, khiến họ tận tâm với mình.
Đám thuộc hạ không ngờ (và cũng bắt buộc phải theo vì lợi ích) rằng cà rốt cũng chính là cây gậy cột chặt họ với Mugabe. Cho tới nay món võ đó vẫn còn linh.
Trở lại với câu giờ có thể đạt được gì bằng một ví dụ kinh tế.
Có hai khu đất lớn một hiện hữu, một hoang hóa cách nhau bởi con sông lớn. Ai cũng muốn có cây cầu để khai hóa khu đất hoang bên kia sông. Vậy làm sao đạt được lợi nhất?
Câu trả lời thật bất ngờ là thời gian xây cầu phải đủ lâu để làm nguội những cái đầu nóng muốn qua ngay bờ bên kia.
Khu đất bên kia nguội dần thì khu đất bên này thành đất vàng, đất kim cương. Thu lợi nhuận tối đa bên hiện hữu trước. Lấy lợi nhuận âm thầm thu gom đất rẻ khu kia.
Khoảng mươi mười lăm năm sau thì cầu mới xong và mọi chuyện cứ thế theo kế hoạch. Chiêu này còn được gọi kiểu nôm na là nhổ bọt vào chiếc bánh kia trong khi đang ăn chiếc bánh này để cuối cùng được ăn cả hai cái bánh.
Một bài viết hay
Trả lờiXóa