Hồi nhỏ nghe tường thuật bóng đá, cứ nghe Phan Cao là sướng - nghĩ người Việt ta đá bóng giỏi thật. Tới khi xem tivi mới biết hóa ra là tây, không phải ta.
Sự bé cái nhầm này hóa ra từ thời các cụ. Cứ tưởng ông Lý Ninh quê vùng chiêm trũng nào mà tài thế, rồi bên Ấn độ có cả đảng Quốc Đại 1 mà đảng 2 chẳng thấy đâu. Sau cũng hóa ra là lộn (I) chứ hổng phải (1).
Rồi nghe tên đô đốc Long của hải quân Mỹ thì cứ thắc mắc sao Mỹ Việt tẩn nhau mà Mỹ vẫn cho Long làm tướng....đại loại cứ lẫn lộn thế vì có biết tiếng tây đâu.
Sau tới thời kinh tế thị trường lại nghe tụi nó nói gì gì Kinh sai (King size). Nói bảo người có tiền mới zám xài, tự hào lắm vì cứ tưởng hàng của người Kinh là tốt, là to, là mắc tiền đến tụi Tây còn phải lấy tên tộc của xứ mình để chỉ loại 1.
Rồi tụi tiếp thị kinh doanh lại rỗi việc dặn dò phải đối đãi khách hàng như là Kinh (King). Lại tự hào vì người Kinh phải thế nào mới khiến người ta trọng vọng thế chớ.
Hướng ngoại miết rồi hồi hổm ngồi cafe với một cậu người Tày, khoe có họ với cụ răng chắc nên nó chả sợ người Kinh. Cứ bô bô, Kinh ấy à, sợ nắm, kinh hãi, kinh khiếp.
Note: viết tới đây mới nhớ bạn trẻ giờ trình tiếng Tây oai hùng rồi. Quán cafe free wifi mà cố tình thành free wife. Đúng là Kinh khiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét