Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

50 người con đi đâu


Cổ sử Việt với bài sự tích trăm trứng tuyên xưng dân Việt là giống lai giữa rồng và tiên để lại một câu đố chưa có lời giải. 
Đó là 50 người thì theo mẹ lên núi Vĩnh Phú ngày nay, ông con đầu xưng là vua Hùng thứ nhất. Còn 50 người theo cha ra biển (đoán thế vì cha giống rồng ưa nước). Từ đó đến nay không có tông tích nào về họ, cứ như là trường hợp MIA đầu tiên của tộc Việt vậy.
50 người theo mẹ làm vua thì rõ rồi, thời đó theo mẫu hệ nên 50+1 kia phải ra đi (có thể coi 50 người này theo hệ phái phụ quyền, khi đó quá yếu). Nhưng vậy thì đi đâu?
Theo như bài trước về linh vật của người Việt thực ra là mèo nên không khoái nước. Theo cha Sùng Lãm bơi lội như cá mà lại chưa biết đóng thuyền, cá bắt con được con không, bữa đói bữa no nên oải.
Thế là một hôm anh con đầu trong 50 chàng nhân cha đi vắng mới họp 49 em lại bàn mưu.
Thế này không ổn, ta ở bờ biển hoài thế này đói, mà toàn đực rựa lấy đâu gái mà sinh sôi nòi giống, đêm khó ngủ quá. Cha thì già, đi hoài, trước dặn có gì nghiêm trọng mới kêu.
Thôi thì ta bỏ bờ biển (Hải Phòng, Quảng Ninh ngày nay) để đi vô vùng Bắc trung bộ. Vùng Thanh Nghệ Tĩnh rừng rậm rạp, muông thú nhiều, gái Mường đẹp. Ta nên tới đó mới là kế vững bền. Cả bọn nhất trí kéo nhau đi.
Note: Ngày nay HP, QN vẫn còn dấu tích rồng như vịnh Hạ Long, đảo Bạch Long Vĩ,...
Đời này qua đời khác cuộc sống ấm êm no đủ dần, và chế độ mẫu hệ bị quân tàu qua dẹp tơi tả. Từ đó nam hệ phụ quyền lên ngôi, đàn bà từ việc đi đứng hiên ngang  nay phải đi nhẹ, nói khẽ, nhường những việc lớn cho đám đàn ông đàn ang.
Đỉnh điểm của việc khẳng định nam quyền là khởi nghĩa Lam Sơn. Phe 50 người theo mẹ thoái trào, giờ đây 50 người theo cha lên làm vua. 
Những người ở Thanh hóa lần lượt làm vua, không có xứ nào làm vua lâu như vậy trong lịch sử nước ta.
Từ Lê Lợi dân Thanh, tới chúa Trịnh trộm gà cũng dân Thanh. Vua Lê chúa Trịnh, thuật ngữ chỉ thực quyền chúa Trịnh, vua Lê chỉ có hư danh thực ra cũng dân Thanh xứ ta cả. 
Rồi một ông Thanh hóa khác, Nguyễn Hoàng bị chúa Trịnh tỳ đè. Ông sợ, rối, may được Trạng Trình bày kế Nam tiến thoát vòng cương tỏa của ông anh rể. 
Từ đó dân Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh mới cùng theo vô, chiến công nhiều và thế lực cũng
mạnh lên cùng những nhân vật kiệt xuất phát lộ từ đây. 
Từ chúa Nguyễn Hoàng đến triều vua Nguyễn tồn tại đến 1945, hậu duệ của 50 người con theo hệ phái phụ quyền này đã mở mang bờ cõi lớn hẳn so với hệ phái mẫu quyền. 
Từ Thanh Hóa tới mũi Cà Mau, công nghiệp to lớn, thế lực vững vàng.
Như vậy, nếu đánh giá cuộc thi đua giữa 50 người con theo Mẫu phái và 50 người con theo Phụ phái ta có thể khẳng định 50 người này đã di chuyển vô miền Trung mà cái nôi là Thanh Hóa để phát triển tới ngày nay chứ không có chuyện vượt biển qua thành người Inđo, người Nhật như một số giả thuyết khác. 

Tân tam cố thảo lư


Ba anh em Lưu Quan Trương chinh chiến đã lâu, nay mượn được căn cứ Tân Dã cũng dễ thở hơn trước một chút. 
Tuy nhiên Tân Dã thành nhỏ, lương ít, về cơ bản vẫn bữa đo bữa đói nên 3 anh em mới tính mở cửa hàng bán đồ hiệu CK nhằm cải thiện đời sống.
Thấm thoắt mặt bằng, nhân viên, nhượng quyền, máy móc đã xong mà kiếm chưa ra giám đốc cửa hàng. Quan Cống bèn hiến kế:
- Em nghe nói nhân tài giờ có Gia Cạp, người này chí lớn nuốt sao, bụng như cái bồ, là người miệng nói tay làm tai ngóng có thể run cái cửa hàng này. Trước thì mời không nổi đâu nhưng băng A ri gà tồ nơi Gia Cạp đầu quân bụng dạ nhỏ hẹp không dung nổi người tài.
3 anh em bàn đi tính lại thấy đây là phương án tối ưu. Lưu Bí là anh hai lãnh ấn tiên phong lên núi mở lời với Gia Cạp.
Khi tới nơi Gia Cạp nhìn thấy Lưu Bí bèn nghĩ. Người này trán thấp, mắt hí, bụng to, được cái tiếng sang sảng, sang sảng. 
Người này chắc nói vậy mà không phải vậy, phải hết sức cẩn thận.
Bèn dẫn Lưu Bí tới nhà hàng ăn uống thịnh soạn, thuê ca kỹ múa hát xênh xang cùng nhau tỏ chí lớn, nói chuyện ba lơn, thoạt đầu khách sáo sau có mòi thân thiết.
Lúc chia tay Gia Cạp nắm tay Lưu Bí bịn rịn. Anh đi đường về bảo trọng, em có cẩm nang trong túi này chỉ cách kinh doanh tất thắng, khi nào về anh hãy mở ra đọc.
Về tới nhà Lưu Bí vội mở túi khôn, trong hoàn toàn không có chữ mà chỉ có một xấp tiền đô dày dặn. Ngẫm nghĩ hồi lâu Lưu Bí gật gù hiểu ý.
Tới anh ba Quan Cống đi gặp Gia Cạp. Gia Cạp trông Quan Cống râu dài mặt đỏ biết người này hữu dõng vô mưu, được cái có tín nghĩa, sức khỏe phi phàm bèn đút ngay 4 cục tiền vô 4 túi quần phi thân xuống phố cùng ăn nhậu, mát xa, gái gú mọi nhẽ. 
Thấy hậu đãi thế mà lúc chia tay Quan Cống vẫn có chiều đăm chiêu Gia Cạp như sực nhớ bèn móc bóp rút ra tờ giấy nhận nợ xé vụn vứt thùng rác. Gia Cạp được thêm 1 phiếu.
Tới lượt út Trương Phí tới gặp Gia Cạp. Gia Cạp lúc này sau 2 cuộc tiếp đón cũng đã mệt lắm rồi nghĩ bụng sao thủ tục hành chính chi mô mà nhiêu khê nhiễu sự vậy không biết nhưng cũng vẫn gắng gượng mặt tươi như hoa ra bồi tiếp. Thấy Trương Phí tướng như ngựa phi biết rằng đây không phải người thường, ngựa này tướng đã lâu không có người cưỡi nên cần dùng chiêu khích tướng.
Bèn tiếp đón chu đáo, ân cần nhưng cái món mà Trương Phí nghĩ Gia Cạp sẽ thòi ra thì tuyệt nhiên không thấy. 
Trương Phí hạ quyết tâm, mày mà lòi đuôi ra là tao xử liền, cho mày hỏng luôn, nhìn tướng mi cái chi cũng được chỉ tội mắt thì láo liên, mép trễ xuống kia thì ăn bớt phải biết.
Nên hai bên cứ thăm dò, bàn thảo với nhau mãi về chuyện treo quần áo đường trước hay đồ phụ kiện trước cửa hàng.
Trên đường về Trương Phí thầm mắng thằng ni chưa biết danh ta mà mày dám để cả 3 anh em ta tam cố thảo lư mời mày, thằng này hỗn. 
Vừa mở cửa vô nhà thì thùng quà to đề người nhận Trương Phí đã nằm đó tự bao giờ.
Ngày khai trương cửa hàng, Gia Cạp ăn mặc chỉnh tề tay xách cặp bước vào. Cả dàn nhân viên trẻ xếp làm hai hàng chào đón. 
Phó cửa hàng, Ngụy Diên thầm nghĩ, tên này cao to, người đi ẹo một bên, gót chân tả hơi kiễng, ắt làm phản. 
Than ôi, vô tình lảm nhảm trong miệng mà có đứa lén nghe thấy nên sau mới có vụ Ngụy Diên nốt ruồi sau gáy tạo phản chết chém, nhưng đó là chuyện về sau.
      

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Văn Cao tiên tri


Đò ơi! đêm nay dòng sông Thương dâng cao 
Mà ai hát dưới trăng ngà 
Ngồi đây ta gõ ván thuyền, 
Ta ca trái đất còn riêng ta. 
Đàn đêm thâu 
Trách ai khinh nghèo quên nhau, 
Đôi lứa bên giang đầu. 
Người ra đi với cuộc phân ly, 
Đâu bóng thuyền Trương Chi?

Xưa nay dân Việt chỉ phục có Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm tài tiên tri. Sấm Trạng Trình ùng oàng, con cháu cứ lấy ra so so luận luận chuyện thời thế, chuyện tương lai mỗi khi năm hết tết đến hoặc khi thiên hạ có biến. 
Truyện Kiều của cụ Nguyễn Du thời xưa cũng còn được dùng làm sách bói, nay thì món đó cũng ít người xài.
Còn Văn Cao, mọi người xem ông là tiên chỉ của làng nhạc Việt không hẳn chỉ vì ông sáng tác Tiến Quân Ca năm 1944 được chọn làm quốc ca mà người đời còn nhớ mãi những suối mơ, thiên thai, trương chi...
Ông là tiên chỉ, nhưng mọi người ít để ý tới tính tiên tri trong những sáng tác của ông.
Ví dụ như bài tiến về Hà Nội ông sáng tác năm 1949:
Trùng trùng quân đi như sóng 
Lớp lớp đoàn quân tiến về
Chúng ta đi nghe vui lúc quân thù đầu hàng
cờ ngày nào tung bay trên phố ...


Năm 49 là năm khó khăn bậc nhất trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Giữa mịt mù đêm đen vậy mà Văn Cao vẫn mơ:

Năm cửa ô đón mừng đoàn quân tiến về 
Như đài hoa đón mừng nở năm cánh đào
Chảy dòng sương sớm long lanh...

Thì thật lãng mạn. Nghe nói thời ấy nhiều cấp trên đã phê bình ông lạc quan tếu, đề nghị kiểm điểm sâu sắc ông. Chính cái sự suy nghĩ đơn giản, thô thiển này đã đẩy Phạm Duy trở về thành. 
Những cái đầu bình thường, bé nhỏ này hiểu sao được trực giác của người nhạc sỹ tài danh dù họ sau này cũng còn làm khổ ông suốt sau này với những nhân văn giai phẩm...
May sau đó từ năm 50 nhờ sự giúp đỡ toàn diện của Trung Quốc mà quân ta lật ngược thế cờ để năm 1954 tiến về Hà nội như Văn Cao từng hát cách 5 năm.
Năm 1944, Văn Cao sáng tác Tiến quân ca, nó được sử dụng làm quốc từ 1945 tới nay.
Thời 45 tới những năm 80 là thời binh lửa. Chiến tranh đâu phải như phim, chỉ có địch chết, địch thua còn ta thắng trận khỏa re, bị thương sơ sơ tý. Thực chất thằng này gãy gọng thì thằng kia cũng què tay. Một ông tướng thì phải nướng bao quân...

"Đường vinh quang xây xác quân thù..."   báo trước một trận chiến dài hàng mấy chục năm, đẫm máu, khốc liệt nhất trong lịch sử dân tộc. Hẳn Văn Cao khi viết những dòng này ông cũng không hình dung ra xác quân thù, xác quân ta nhiều như thế, nhưng ông đã đoán đúng cho hàng vài chục năm sau.
Âm nhạc như vậy phản ánh thời ta đang sống, đoán trước dòng chảy thời cuộc xã hội một cách tổng quát. 
Miền Nam những năm 60 dòng nhạc bi, hay còn gọi nhạc vàng, nhạc sến lên ngôi phải chăng là một điềm báo cho sự vong quốc mười mấy năm sau đó. 
Giống như lứa tuổi trên dưới 50 giờ thích quay lại nghe nhạc vàng, nhạc tiền chiến do nhu cầu của những tế bào đang lão hóa của cơ thể đòi hỏi. Giống như cảm giác thời gian trôi nhanh hơn khi tuổi nhiều là cơ chế đếm ngược đã được bật lên, on cho ngày chuẩn bị về với cát bụi.


Thứ Hai, 4 tháng 8, 2014

Nước nào quan trọng nhất đối với thị trường chứng khoán VN?

Câu này được các bạn hưởng ứng theo tinh thần từ nghiêm túc tới buồn cười.
Có bạn nói nước quan trọng nhất với TTCK VN là Việt Nam. Khôn quá, con cá nó sống vì nước mà. Có bạn trả lời nước suối, ai cũng phải uống; nước đường, có ngọt mới dụ được ruồi; nước miếng vì bản chất ảo của thị trường; nước mắt do cố quá nên quá cố...
Trả lời vậy một phần lỗi do người đặt câu hỏi. Câu hỏi nếu trình bày trịnh trọng thì vầy:
- Theo bạn, quốc gia nào đã (đang có) ảnh hưởng quan trọng nhất đối với TTCK VN?
Nhớ lại hồi trước 2000, VN thấy cần thiết phải gia nhập WTO mà một trong những điều kiện của nó là phải có TTCK.
Chính phủ đã chuẩn bị bằng cách thành lập Ủy ban chứng khoán nhà nước, tuyển nhân viên, cấp trụ sở.
Hàn Quốc tích cực giúp đỡ trong đào tạo nghiệp vụ vận hành thị trường, cung cấp hệ thống giao dịch thử nghiệm MOCK (chi phí tổng cộng lên đến vài triệu đô).
Ngoài ra còn có sự trợ giúp của IFC, ADB,...
Đầu năm 2000, anh 3D quyết định đưa TTCK vào hoạt động (ý nói đưa thị trường thứ cấp-giao dịch chứng khoán vào hoạt động).
Phải làm sao bây giờ, ngày G đã quyết mà mới chỉ có trụ sở và nhân sự. Giao dịch chứng khoán mà không có hệ thống giao dịch tự động thì làm bằng tay, bảng đen phấn trắng cộng excel à.
Tới lúc đó trí tháo vát của người Việt được phát huy. Bằng quan hệ cá nhân của mình, nguyên chủ tịch UBCKNN Lê Văn Châu đã được chủ tịch Sở giao dịch chứng khoán Thailand đồng ý cho mượn đỡ hệ thống giao dịch của Thái về xài tạm.
Vậy là nhóm thì khẩn trương sửa đổi quy định giao dịch theo lối Hàn sang lối Thái, nhóm thì nhận chuyển giao, lắp đặt dưới sự chỉ đạo của chuyên gia Thái (nghe giông giống chiến dịch Điện Biên Phủ nhỉ).
Từ đó đến nay những lệnh như ATC, ATO hay phương thức khớp lệnh thỏa thuận PT đặc Thái trở thành quen thuộc với nhà đầu tư chứng khoán Việt Nam.
Vậy phải nói nếu không có bạn Thailand thì chứng trường Việt đâu có hoạt động được. Hệ thống này còn vận hành tối thiểu tới 2015 khi hệ thống của Hàn Quốc trúng thầu đi vào hoạt động. 

Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014

Giáo sư Phao

Vì sự nghiệp 100 năm trồng người

Anh hay kể hồi đi học anh học giỏi lắm, thầy rất thương. Thương tới mức còn dẫn anh đi chơi gái gọi là xâm nhập cuộc sống. Cái này là anh nói chứ không ai ép, tôi chỉ ngờ ngờ đoạn ai trả tiền.
Có lẽ anh nói thật vì Việt Nam có cấp học nào anh bước qua cấp đó ngon ơ.

Rồi anh đi dạy. Môn luật ngành mới lằng nhằng khó nhai mà thấy anh tỉnh bơ, chẳng nhờ ai soạn giùm giáo án. Anh bảo, mấy cái này tao đẻ ra, mắc chi chuẩn bị.

Lên lớp, rất tự nhiên anh bắc ghế ngồi, giở giáo trình ra đọc, xong mỗi đoạn anh hỏi hiểu không. Tất nhiên chẳng ai không hiểu vì sợ mang tiếng dốt.

Sang món investment, công thức rất nhiều tôi thấy anh cần mẫn chép phao. Định nghĩa phao: "http://vi.wikipedia.org/wiki/Phao_thi: Phao thi hay còn gọi là phao cứu sinh, bùa,... là những ghi chú ngắn dùng để tham khảo, gợi nhớ hoặc tệ hơn là... chép. Phao thi thường là một công cụ hỗ trợ việc gian lận trong các cuộc thi cử và được bí mật sử dụng trong phòng thi mà không có sự cho phép của giám thị. "


Lên trước lớp mỗi khi biên công thức lên bảng anh lại mở lòng bàn tay trái ra, lật phao đến chỗ cần rồi ung dung chép bảng. Cái này cũng vui, sáng tạo vì thường người đi học, đi thi mới xài phao nay anh đi dạy cũng xài phao mới tài.

Anh giải thích, môn này công thức lằng nhắng quá, khó nhớ, chép lên đây cho chắc. Hỏi anh sao không lấy sách mang theo, chép phao chi cho mệt. Anh cười hờ hờ nói sách to dày, tìm lâu lại tiếng Anh phiền lắm. Phao này anh chép chọn lọc, mà chép từ sách to ngó kỳ quá, sợ mang tiếng với học viên.

Nhờ trời, cả vạn lượt học viên qua tay anh. Uy tín dâng cao anh được phân công nhiệm vụ làm việc với giáo sư Tây da vàng về hợp tác đào tạo. Đến màn chào hỏi xã giao, anh khoan thai móc phao ra đáp từ.

Vụ này về anh bị thắc mắc hơi nhiều. Anh bảo công việc thì phải lấy nội dung làm trọng, 4 cái gạch đầu dòng khó nhớ anh đọc cho chắc, chi mô mà phàn nàn.

Anh bảo, đúng là mèo tha miếng thịt xôn xao...chú thử ngó ra ngoài xem, ai chả sống nhờ phao. Các bậc cao cả tới thăm các cháu thiếu nhi, bà mẹ VN anh hùng, hội thảo, đáp từ... còn giở giấy ra đọc oang oang. 
Nếu không có cái đó thì họ biết nói cái chi. Cái đó cũng phao chớ chi, chẳng qua anh nhỏ thì phao nhỏ, tế nhị vậy mà còn bươi móc.