Ba anh em Lưu Quan Trương chinh chiến đã lâu, nay mượn được căn cứ Tân Dã cũng dễ thở hơn trước một chút.
Tuy nhiên Tân Dã thành nhỏ, lương ít, về cơ bản vẫn bữa đo bữa đói nên 3 anh em mới tính mở cửa hàng bán đồ hiệu CK nhằm cải thiện đời sống.
Thấm thoắt mặt bằng, nhân viên, nhượng quyền, máy móc đã xong mà kiếm chưa ra giám đốc cửa hàng. Quan Cống bèn hiến kế:
- Em nghe nói nhân tài giờ có Gia Cạp, người này chí lớn nuốt sao, bụng như cái bồ, là người miệng nói tay làm tai ngóng có thể run cái cửa hàng này. Trước thì mời không nổi đâu nhưng băng A ri gà tồ nơi Gia Cạp đầu quân bụng dạ nhỏ hẹp không dung nổi người tài.
3 anh em bàn đi tính lại thấy đây là phương án tối ưu. Lưu Bí là anh hai lãnh ấn tiên phong lên núi mở lời với Gia Cạp.
Khi tới nơi Gia Cạp nhìn thấy Lưu Bí bèn nghĩ. Người này trán thấp, mắt hí, bụng to, được cái tiếng sang sảng, sang sảng.
Người này chắc nói vậy mà không phải vậy, phải hết sức cẩn thận.
Bèn dẫn Lưu Bí tới nhà hàng ăn uống thịnh soạn, thuê ca kỹ múa hát xênh xang cùng nhau tỏ chí lớn, nói chuyện ba lơn, thoạt đầu khách sáo sau có mòi thân thiết.
Lúc chia tay Gia Cạp nắm tay Lưu Bí bịn rịn. Anh đi đường về bảo trọng, em có cẩm nang trong túi này chỉ cách kinh doanh tất thắng, khi nào về anh hãy mở ra đọc.
Về tới nhà Lưu Bí vội mở túi khôn, trong hoàn toàn không có chữ mà chỉ có một xấp tiền đô dày dặn. Ngẫm nghĩ hồi lâu Lưu Bí gật gù hiểu ý.
Tới anh ba Quan Cống đi gặp Gia Cạp. Gia Cạp trông Quan Cống râu dài mặt đỏ biết người này hữu dõng vô mưu, được cái có tín nghĩa, sức khỏe phi phàm bèn đút ngay 4 cục tiền vô 4 túi quần phi thân xuống phố cùng ăn nhậu, mát xa, gái gú mọi nhẽ.
Thấy hậu đãi thế mà lúc chia tay Quan Cống vẫn có chiều đăm chiêu Gia Cạp như sực nhớ bèn móc bóp rút ra tờ giấy nhận nợ xé vụn vứt thùng rác. Gia Cạp được thêm 1 phiếu.
Tới lượt út Trương Phí tới gặp Gia Cạp. Gia Cạp lúc này sau 2 cuộc tiếp đón cũng đã mệt lắm rồi nghĩ bụng sao thủ tục hành chính chi mô mà nhiêu khê nhiễu sự vậy không biết nhưng cũng vẫn gắng gượng mặt tươi như hoa ra bồi tiếp. Thấy Trương Phí tướng như ngựa phi biết rằng đây không phải người thường, ngựa này tướng đã lâu không có người cưỡi nên cần dùng chiêu khích tướng.
Bèn tiếp đón chu đáo, ân cần nhưng cái món mà Trương Phí nghĩ Gia Cạp sẽ thòi ra thì tuyệt nhiên không thấy.
Trương Phí hạ quyết tâm, mày mà lòi đuôi ra là tao xử liền, cho mày hỏng luôn, nhìn tướng mi cái chi cũng được chỉ tội mắt thì láo liên, mép trễ xuống kia thì ăn bớt phải biết.
Nên hai bên cứ thăm dò, bàn thảo với nhau mãi về chuyện treo quần áo đường trước hay đồ phụ kiện trước cửa hàng.
Trên đường về Trương Phí thầm mắng thằng ni chưa biết danh ta mà mày dám để cả 3 anh em ta tam cố thảo lư mời mày, thằng này hỗn.
Vừa mở cửa vô nhà thì thùng quà to đề người nhận Trương Phí đã nằm đó tự bao giờ.
Ngày khai trương cửa hàng, Gia Cạp ăn mặc chỉnh tề tay xách cặp bước vào. Cả dàn nhân viên trẻ xếp làm hai hàng chào đón.
Phó cửa hàng, Ngụy Diên thầm nghĩ, tên này cao to, người đi ẹo một bên, gót chân tả hơi kiễng, ắt làm phản.
Than ôi, vô tình lảm nhảm trong miệng mà có đứa lén nghe thấy nên sau mới có vụ Ngụy Diên nốt ruồi sau gáy tạo phản chết chém, nhưng đó là chuyện về sau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét