Thứ Năm, 11 tháng 4, 2013

Hàng đầu rồi biết đi đâu


Thi đua ta quyết tiến lên

Tiến lên ta quyết tiến lên hàng đầu

Hàng đầu rồi biết đi đâu

Đi đâu không biết cứ lên hàng đầu

Câu chuyện cũ rích. Rất nhiều người biết cách leo lên giữ ghế lãnh đạo nhưng lại không biết lãnh đạo ra làm sao
Nhận thức vào giờ ăn trưa

Bisang ngồi trên băng ghế trong công viên Neustein và ăn một cái bánh mì kẹp phó mát. Thỉnh thoảng anh ấy lại làm thế, khi muốn ngồi xuống và suy nghĩ lang mang mà không bị công việc hằng ngày quấy rầy.

Hôm đó là một ngày tựa như trong mùa Xuân, giống như một vài ngày khác trong mùa Đông
bất thường của năm nay. 

Nhân viên của các công ty ở quanh đây cũng đang ngồi trên những băng ghế khác, ăn thức ăn nhanh của họ và hưởng những tia nắng mặt trời hiếm hoi. Lãnh đạo cấp trung và cấp dưới, Bisang đoán. Những nhân viên phải chịu đựng sự bất tài của giám đốc, những người vào buổi sớm không biết được là ngay vào lúc trưa đã có phải hứng chịu toàn bộ một quyết định sai lầm, một hoang tưởng tự đại hay một sự cẩu thả của ông giám đốc điều hành hay không.
Và trong lúc đang ngồi đó, dùng nước suối để nuốt trôi dần cái bánh mì kẹp khô khan của mình, một nhận thức vụt qua đầu Bisang, như thường xảy ra trên cái băng ghế này trong công viên Neustein. 
Tại sao lại có nhiều giám đốc điều hành bất tài đến như thế? Câu trả lời thật là đơn giản! Tại sao lâu nay anh lại không nghĩ ra:
Giám đốc bất tài vì họ không có khả năng. Giám đốc chỉ biết nếu muốn trở thành giám đốc thì phải làm sao. Họ hoàn toàn không biết phải làm giám đốc như thế nào. 
Làm sao mà biết được?

Cuộc đấu đá để giành vị trí đấy đòi hỏi những khả năng hoàn toàn khác với chính vị trí đó.
Người ta phải lừa phỉnh những người cùng cạnh tranh nhiều năm liền, tự đánh bóng mình trên sự đau
khổ của người khác, đùn đẩy trách nhiệm đi và giật lấy thành công về cho mình, đưa ra những quyết định ba phải và tránh những quyết định đúng đắn; người ta phát triển một bản năng không thể sai cho việc phải ve vuốt ở nơi đâu và phải đấu đá ở nơi nào, trung thành với ai và phản bội lại người nào. 
Rồi bất thình lình người ta đến đích và không biết phải làm gì ở đó.
Bisang dùng khăn giấy lau miệng, nhét nó vào trong cái túi rỗng và bóp nát nó đầy suy tư. Tất nhiên, đó chính là vấn đề: trở thành giám đốc điều hành không có nghĩa là có khả năng là giám đốc điều hành. 

Thế đấy. Các nhận thức như thế này không thể nào có được ở những buổi ăn trưa trong các quán ăn ồn ào hay trong lúc nói chuyện phiếm với những người vác gậy chơi golf cho ông chủ. 
Người ta phải dứt ra và có gan suy nghĩ vượt quá cái lỗ rốn của chính mình.
Rồi còn có những người khác nữa, Bisang nghĩ. Những người biết rõ người ta phải làm gì khi là giám đốc điều hành nhưng lại quá chân thật để có thể trở thành một giám đốc.
Nhưng mà bây giờ anh phải nhanh nhanh lên, hôm qua đã vào hãng muộn mất 6 phút.

http://phanba.files.wordpress.com/2012/09/martin-suter.pdf

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét