Món tàn phá nhất chính là giáo dục, đào tạo không đạt chuẩn.
Đào tạo hình thức, học giả bằng thật, có danh mà không có thực...dẫn tới một điều giống như sản xuất ra hàng kém chất lượng. Hàng kém chất lượng còn có thể đổi, hủy bỏ được chứ những con người thực mà không đạt chuẩn này qua từng thế hệ tràn ra nắm giữ mọi vị trí, từ sản xuất, quản lý, điều hành, dạy dỗ...từng bước đẩy giạt người giỏi thực sự lui vào hậu trường. Sau mấy chục năm nhìn lại thì hỡi ôi, những người này ảnh hưởng lên cả xã hội, và xã hội cũng thành không đạt chuẩn, tán loạn.
Một hình thức nữa là đào tạo ra những người chỉ biết chuyên ngành hẹp của mình. Trở thành có kiến thức chuyên ngành mà văn hóa thì ngẩn ngơ. Đó là câu trả lời cho câu hỏi tại sao sau năm 45 lại vắng bóng những nhà trí thức lớn, văn hóa hóa lớn măc dù số GSTS nay đông vô vàn.
Note: Tôi vẫn nhớ bác Phiệt - GV môn cơ lý thuyết trường ĐH Hàng hải tủm tỉm nhắc đi nhắc lại hồi tôi còn ở trường:
"Chúng nó cứ nói lương thấp thế ăn gì mà làm, loại đó thì cho ăn vàng cũng chẳng làm được."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét