Thứ Ba, 4 tháng 9, 2018

Sự rắc rối của tư duy



1. Hán Vũ đế
Ông này phát minh ra tội phỉ báng ngầm trong bụng và thiến Tư Mã Thiên:
Các quan trong triều có thể mất thủ cấp nếu bày tỏ bất cứ phản ứng nhỏ nhoi nào về lời phán của Hoàng đế. 

Nhếch mép? Tội chết. Lắc đầu? Càng chết sớm. Hay chỉ làm bộ nín thinh thì cũng bị xử trảm!
Nhưng làm sao biết được các quan thầm oán trong lòng? 
Vị Hoàng đế anh minh này rất sáng dạ. Ngài định ra ba trường hợp rạng ngời, được viết lên tờ chiếu to bằng cái chiếu:
Nói ngược với Hoàng đế là trường hợp dễ thấy nhất. Chém ngay tại chỗ! 
Nói xuôi theo Hoàng đế cũng thế. Chém luôn! Vì viên quan đó chỉ là kẻ xu nịnh và coi thường trí tuệ của Thiên tử. Có đáng tội chết không nào? 
Nhưng nín thinh và quỳ không nhúc nhích cũng là một cách thầm oán trong lòng. Bèn cho chém luôn!
(https://vi.wikipedia.org/w…/H%C3%A1n_V%C5%A9_%C4%90%E1%BA%BF)

Vậy mà cứ nói đa nghi như Tào Tháo. Tào phải gọi bằng cụ

2. Tần cối
Ở kinh thành, có người bán bánh rong, trong lúc ế khách lấy bột ra nặn 2 chiếc bánh hình người, một hình đàn ông là Tần Cối, một hình đàn bà là Vương Thị vợ hắn. 
Nặn xong, 2 cái bánh bị ném vào chảo mỡ sôi sùng sục. Ông rán chiếc bánh như đang hành hình hai kẻ bán nước hại dân để thỏa lòng căm tức.
Dân chúng đi ngang qua, thấy lạ bèn đặt làm vài chiếc. Một đồn mười, mười đồn trăm, món bánh này ngày một lan rộng. Ngày nào cũng có người đến xếp hàng để chờ rán và ăn ngay tại chỗ.
Thấy bánh dễ làm, lại ăn ngon, món đó được lan truyền rộng rãi khắp nước. 
Tên của món bánh đó là “Du Gia Quỷ” tức là Con Quỷ bị chan (gia) dầu (Du) lên người, cũng có nơi gọi là “du thiêu quỷ” , “dầu thiêu quỷ” … đều có nghĩa là con quỷ bị chiên trong vạc dầu. 
Món bánh này phổ biến sang tận Việt nam và “Du Gia Quỷ” được đọc thành “Dầu Cháo Quẩy”, có người gọi tắt là “cháo quẩy” hay ngắn gọn là “quẩy”. 
Người Trung quốc ngày nay rất hay ăn kèm món này với cháo, ta thì hay ăn với Phở.

Ôi trời ơi. Có ai lại dồn căm thù vô miếng ăn như thế không. Mà thực ra ngoài hận thù thì đủ hỉ nộ ái ố cúng giỗ đều dồn vào miếng ăn cả. 
Với cách tư duy này nên lúc nào cũng nghĩ mình là khôn còn tây thì đần, Nga thì ngố cả.

3. Đánh Peru (https://vi.wikipedia.org/wiki/Tr%E1%BA%ADn_Cajamarca )
Trận Cajamarca là một đợt tấn công táo bạo và bất ngờ của người Tây Ban Nha đối với Đế chế Inca. Năm 1532 Francisco Pizarro và 168 binh lính của ông đã gặp vị hoàng đế AtahualpaCajamarca sau đi nhiều tuần đi từ Piura. 
Pizarro đi cùng một đoàn tùy tùng 168 người, yêu cầu phía Inca phải cải sang đạo Kitô
Atahualpa cầm quyển Kinh thánh và ném xuống sàn nhà, cùng với yêu sách của Tây Ban Nha như một lời thách đấu, thông qua một số người phiên dịch, Atahualpa khẳng định rằng ông không muốn hiểu những gì trong cuốn sách kia. 
Quân Tây Ban Nha đã tấn công đoàn tùy tùng của thủ lĩnh Inca và bắt sống Atahualpa.

Vào ngày 15 tháng 11 năm 1532 họ được Atahualpa chào đón một cách thân thiện. Pizarro và 168 người đồng hành đã lợi dụng tình huống này để bắt giữ Atahualpa và gây ra một cuộc tàn sát đẫm máu trong số 20.000 người lính Inca trong trận Cajamarca.[2]

Vì sao 168 người có thể đánh bại 20.000 người?
Thì ra là vua Atahualpa được khiêng bởi 20 cận thần, và để bảo đảm an toàn thì 20 người này cũng không mang vũ khí. Còn 20k quân lính vũ khí đầy đủ thì đứng tít đằng xa. 
Sau khi bắt vua thì quân TBN phóng ngựa tới chém giết thị uy. Với thổ dân da đỏ lần đầu thấy ngựa tưởng là quái vật trên trời xuống nên khiếp đảm.
Nhưng vấn đề là vua sao lại hớ hênh thế hở trời. Thổ dân với nhau thì chém giết liên miên mà gặp người lạ thì gà. Đúng là khôn nhà dại chợ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét