Người Nga phải có rượu. Gorbachev cấm rượu LX tan rã liền. Elsin say tìm ra Putin đại đế. Giờ cần tìm kế nhiệm mà Putin ít uống rượu?
Nhìn thoáng người xứ lạ
1. Nước tôi xuất ngoại đầu tiên là Tháilan nên tôi sẽ kể về người Thái trước.
Đoàn tôi ở trong một hotel mini trong “soi”, giống như đường nội bộ của mình. Khách sạn có cô bé lễ tân rất xinh xắn. Trưởng đoàn của mình liền nổi máu người Việt xấu xí ra đoan chắc sẽ cà kê mời được cô bé làm chuyện này chuyện nọ. Tất nhiên là chàng tưởng bở, nghề nào ra nghề ấy chớ. Đâu có phải Thái là xứ 3s (sun, sea, sex) là ai cũng vậy đâu. Rất lịch sự và nhã nhặn, nàng từ chối.
Đi chơi tối, tụi tôi bắt xe tuktuk, lái xe này đúng thiện nghệ, đua với tuktuk khác có chở gái ngoại ào ào. Thấy được cổ vũ, chàng liền gạ đi xem sexshow. Vô xem chàng cũng mồm há hốc mình lắc lư say sưa.
Trên đường ra sân bay về nhà. Gặp cảnh sát đang múa trên đường để chỉ đường, thật đẹp, như phim. Cảnh sát họ mặc đồ bó, trông hùng dũng lắm, làm việc nhiệt tình, nghệ thuật như rứa thì chả trách Thái nổi tiếng về du lịch.
2. Người xứ Kim chi
Xứ Hàn nổi danh là morning calm với buổi sáng thật yên bình, tĩnh lặng. Đó là cảm giác của khách du lịch đã thành thương hiệu của Hàn Quốc.
Đi bộ mỏi chân quá, dừng bước ngồi xem tụi con nít chơi bóng chày. Bóng bay sát ghế tôi ngồi, tụi trẻ ham chơi chạy lại nhặt bóng. Bỗng có tiếng người lớn la, thế là mấy đứa chạy đến trước mặt khách cúi đầu xin lỗi.
Trên subway, tụi tôi giữ thói người Việt nói cười hồn nhiên, ồn ào. Một trung niên Hàn, quần áo bảo hộ lao động bẩn thỉu đứng gần liền mắt trợn, la lối. Tất nhiên chúng tôi phải nhớ keep silent.
3. Dân Bắc Triều Tiên
Họ gầy nhỏ, ốm nhách giống như dân miền bắc thời bao cấp. Thi thoảng có người mập thì là sỹ quan, đeo huy hiệu lãnh tụ bố. Thanh niên đeo huy hiệu lãnh tụ con.
Mua được xe đạp Sài gòn thì mấy chú tập đi ngả nghiêng, khoái lắm. Cậu làm cùng cứ gạ mình mua rượu, thuốc lá giùm. Khi tôi tặng cậu cây thuốc thì cậu chạy lên tàu đem xuống cho một mớ nước đóng lon. Toàn hàng quá đát. Họ cũng thiệt khổ.
4. Người Tàu
Xứ TQ thật lạ, như hồi tôi tới Hàng Châu. Khi nghe nói đây sông Tiền Đường liền muốn xem nàng Kiều trẫm mình ở đâu. Kia chùa nơi thanh xà bạch xà tu luyện chóp dát vàng óng ánh, đây mộ Võ Tòng đả hổ, toàn những điển tích đọc từ nhỏ giờ quanh ta chưa kể Thái hồ lưu bước chân của thất quái giang nam…chỉ lạ một điều gái Thượng Hải thì quá xấu mà gái Hàng châu, cách có khoảng 80km lại quá đẹp.
Hôm đầu gặp, giơ tay bắt mà cậu hướng dẫn viên du lịch người Hoa chối, hơi bực. Sau cậu mới giải thích bị bệnh mồ hôi tay. HDV nói tiếng Việt rất chuẩn, rặt giọng bắc, hóa ra cậu này là người hoa ở phố Phan Bội Châu, Hải Phòng. Năm 79 mới chạy về đây, thoạt tiên đi nông trường ở Vân Nam sau do có người nhà Canada nên bảo lãnh đi gần hết. Còn cậu ta do có vợ con nên lần mò lên Thượng Hải làm HDV du lịch, từ ngày khách VN qua nhiều cuộc sống cũng đỡ.
Dân tàu nói chung dữ dằn, cũng giống như người Việt. Mấy đứa trẻ bán đồ vỉa hè ở phố đi bộ mình mà lỡ đụng phải hàng của tụi nó là bị đe dọa liền. Dân TQ đi du lịch nội địa đông, qua đường hàng đàn, vẫn phải có đám thành vệ đeo băng đỏ cầm gậy ngăn lùa đi cho đúng đường, như vịt.
5. Người Nhật
Khen người Nhật thì có mà khen phò mã tốt áo. Mấy người cứ dặn, sang đấy hạn chế hỏi đường vì phiền lắm. Tụi nó trách nhiệm cao sẽ đưa về tận nhà.
Ở hội thảo, thấy mấy slides của các đoàn hay tôi đưa usb cho cô bé Nhật nhờ chép giùm vì nghĩ đây là tài liệu mở, không có gì bí mật. Bé lịch sự nhận, nói sẽ xin ý kiến sếp (giống VN). Cuối buổi bé lắc đầu nói em không chép được vì vấn đề bản quyền. Khi nghe lý do mình mới thấy đúng là có khác biệt giữa xứ phát triển và đang phát triển thật.
Chuẩn bị về nước, thấy thư ký hội thảo hớt hải tìm. Phát cho một phong bì lớn. Hỏi để làm gì thì được đề nghị anh cho hết tài liệu mấy ngày qua vô đây, ghi địa chỉ ở VN, bọn tôi sẽ gửi thẳng về cho anh, miễn phí. Cái này là họ rút kinh nghiệm đây vì biết trước nếu không làm vậy thì đống tài liệu sẽ vô sọt rác vì đi máy bay bị hạn chế về cân ký.
Có lần transit qua Tokyo, thời gian chờ 10h, về lý và có phiếu ra ngoài nghỉ ở khách sạn mà mấy thằng XNC Nhật cứ đuổi xơi xơi bắt ở trong sân bay, thái độ vô cùng khó chịu. Nhờ đó mới biết loại phòng trọ con nhộng ở sân bay, tính giờ, tắm tính tiền riêng. Sau mới biết tụi này khó chịu vậy vì có mấy chú Nhật bị bắt vụ đại lộ Đông Tây.
Giờ nhìn mấy công trình Nhật làm ở VN như cầu vượt Cát Lái, hầm Thủ Thiêm, đại lộ Đông Tây…thấy thiết kế lằng nhằng, chẳng có ấn tượng gì cả.
6. Người xứ Hợp Chủng Quốc
Qua NY, toàn người da đen mời chào citytour. Bọn tôi ở trong một khách sạn nhỏ, cũ cách quảng trường thời đại khoảng 500m. NY là thành phố của các kiến trúc cũ. Nhà cũ hàng tram năm vẫn xài tốt, chỉ lắp thêm cầu thang thoát hiểm bên ngoài. Đường phố cũng ô bàn cờ, cầu vượt, nút giao thông phải ra xa mới có. Chỉ có nhà cao tầng là trùng trùng điệp điệp. Cái xứ đã giàu mà xây nhà còn dễ, dưới Manhattan khoảng 30m là nền đá hoa cương nên làm móng thật đơn giàn.
Cô phục vụ phòng cũng người da màu. Tôi có cái áo thun cũ tính bỏ nên cho vô thùng rác. Đi về lại thấy ngay ngắn trên giường, cứ vài lần như vậy. Chắc cô nghĩ áo mới vậy tao còn xài mà mày xứ nghèo lại bỏ là sao.
Xuống sảnh, lễ tân thật xinh đẹp. Thực ra như tôi đâu phân biệt được gái tây thế nào là đẹp là xấu đâu. Thấy ai cũng da trắng, tóc vàng mắt xanh cao ráo như diễn viên cả. Sống mà cứ như mình trong phim vậy, rất hồn nhiên tươi cười, thỉnh thoảng múa hát xoay vòng không cần lý do. Người xứ đó sao cuộc sống vui vẻ vậy, chẳng bù xứ mình giờ mặt ai cũng khó đăm đăm cau cau có có. Cũng chỉ vì mưu sinh vất vả mà thôi.
7. Người Úc
Dân Mỹ chê dân Úc nông dân cũng có lý. Ấn tượng cũng đơn giản, 2h sáng ở Melbourne, thanh niên đi bộ trên đường ca hát nói cười, có đám còn hát kiểu đối đáp như hát quan họ của mình. Melbourne, thì phố đẹp, vỉa hè rất rộng rãi, hơn cả Sydney. Đúng là ai làm dân xứ đó cầm như trúng số.
8. Nga ngố
Gọi quen mồm vậy chứ cũng chưa thấy chúng ngố cái gì.
Nhớ lần ở cảng, thanh niên Nga vác con cá bự chảng chạy uỳnh uỵch xuống tàu bán lấy tiền tối vô club cảng chơi. Tối đó chàng say, quậy lung tung. Báo hại cả tiểu đội biên phòng xúm vô mới giữ được cậu. Nó khỏe quá mà lại say nữa nên càng khỏe, một lính biên phòng trực tiếp tham gia kết luận vậy.
Cũng lại cảng, lại gặp một thanh niên Nga 2 tay xách 2 can rượu đế 20 lit chạy phăm phăm lên tàu. Tàu chàng mới từ cảng Vladivostok vùng viễn đông qua, trông cũng khổ nghèo.
9. Iran
Người xứ đó thật đẹp, đúng xứ Ba tư nghìn lẻ một đêm. Tài nhất là phụ nữ, đi trên cầu dẫn từ cầu cảng lên tàu, khăn trùm đầu, mắt nhìn thẳng, đoan trang, kiêu hãnh. Mắt ngó thẳng chẳng liếc một cái đến hàng chục thằng đực xung quanh.
10. Bangladesh
Dân xứ này nghe nói cũng nghèo như ta. Hội thảo ở Tokyo, tối nào cậu cũng rủ mình ra phố điện tử hàng cũ của Nhật để săn hàng mà chẳng mua gì. Đến hôm về hỏi cậu mua gì, bạn chìa cho xem toàn dầu gội đầu, sữa tắm. Thầm nghĩ xứ này còn nghèo hơn mình.
Chuyến sau đi công tác với sếp nổi tiếng giàu và gallant. Thấy sếp cũng lễ mễ xách về dầu gội, sữa tắm mới biết trước mình nhầm. Cậu bạn Bangladesh mức sống cao hơn mình nhiều.
11. Lào
Hôm lay, đội lào đá với đội lào là câu hỏi hồi giải bóng đá quốc tế diễn ra có đội Lào tham dự.
Hồi tôi học. lớp có mấy chú người Lào theo học. Tụi này ở VN từ nhỏ, nói rất sõi tiếng Việt. Tiếng là học chung nhưng chúng ở riêng, ăn riêng và có tiêu chuẩn mua hàng intershop. Do vậy tụi này sống sướng, dân buôn bán mua phiếu hay nhờ mua hàng kiếm chênh lệch hoài. Các em gái phố cũng bu như ruồi.
Có hôm thằng Pít (Pitxana) nói với tôi: sao con gái Việt Nam dễ thế. Nhớ mãi.
12. Campuchia
Đi du lịch, gặp cậu HDVDL tên Dương khoe là thiếu úy nhưng do lương thấp quá, thỉnh thoảng đi làm hướng dẫn kiếm thêm. Dương làm chu đáo, tận tâm, hiền lành. Đi tới đâu cậu cũng chỉ cây xăng này của 6 Cò, nhà này của 6 Cò, đi thăm Angkor cậu cũng nói do 6 Cò thầu. Hỏi 6 Cò là ai, hóa ra trước là bộ đội người Việt lấy vợ CPC. Giải ngũ, ở lại kinh doanh và giàu thứ nhì xứ này.
13. Hong Kong
Hồi 94, 95 quen 2 chàng HK sang đây làm ăn. Chàng lớn tuổi ở HK làm nghề buôn cá, nghe VN mở cửa qua đây bán đồ chơi con nít. Thế hệ đó tính tình cũng giống dân Việt và tiếng Anh cũng tệ. Lắm câu cậu hỏi đầu tiên nghe tức anh ách, sau biết nội dung lại cười xòa vì diễn đạt chỉ có thế. Buôn bán vậy nhưng cậu làm ăn được, đủ tiền chơi bời bao em út.
Cậu kia, thanh niên đã tây hóa rồi, làm forwarding. Có hôm ông anh xã hội làm sếp bên công ty vận chuyển sang nói chuyện. Chẳng biết 2 người nói với nhau những gì mà sau cậu không ưa ra mặt. Bảo: toàn lấy tài sản nhà nước đi lo chuyện riêng.
14. Anh quốc
Dân Anh là một sắc dân quái nhất quả đất dù người ta thường ca dân Do Thái. Hãy xem từ một hòn đảo cở nước VN mà dân Anh cát lợi giờ hiên ngang ở những nơi ngon nhứt như Mỹ, Canada, Úc, New Zealand. Trong khi Do Thái thì long đong lận đận.
Nói đến dân Anh ở VN thì phải nói đến Đô. Chàng lãng tử của ngành tài chính. Người Anh chính cống mắt xanh mũi lõ, khoái mặc đồ casual và nói tiếng Việt với mớ thành ngữ rành hơn rất nhiều quan chức Việt.
Nhờ cái tinh quái kiểu thực dân Anh và nói tiếng Việt như phim nên Đô đi đâu cũng dành được thiện cảm của mọi người và cửa nào cũng đi lọt. Nói đến thị trường chứng khoán Việt thì phải nói tới ảnh hưởng của người ngoại quốc mà chàng Đô ta lại là người thuộc hàng tướng tiên phong của làng Tây chứng khoán.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét