Yêu cô gái từ nước Nga
Vũ kể
Cây phong non trùm khăn đỏ, Tuổi mười bảy, Chuyện núi đồi và Thảo nguyên…đã khiến nó nghĩ ngợi, tương tư rồi yêu lúc nào không hay những cô gái Nga trong đó.
Một ngày nọ, nó gặp cô ấy. Nhưng người con gái ấy không đến từ nước Nga, mà từ khu Cát Bi.
Những trận bom Mỹ từ 72 đã tàn phá nát Hải Phòng, sau hiệp định Paris, người ta chọn một vùng ngoại ô để xây nên một khu dân cư tập thể khổng lồ.
Công nhân, viên chức được phân phối nhà xuống đây sinh sống, có khu dành cho Bưu điện, có khu dành cho ngành May, có khu dành cho công nhân điện, có khu cho giáo viên Hàng hải…Cát bi được hình thành như thế.
Từ khu tập thể này chỉ băng qua một con đường (nay là đường Ngô Gia Tự) là tới một cánh đồng rộng mênh mông. Cái thời đói kém, chạy ăn từng bữa, nguồn sống chính là sổ gạo thì người lớn lo, còn rau cỏ, tôm tép, thức ăn và củi đun thì con cái sau giờ học phải giúp bố mẹ tìm kiếm.
Nó cũng thế, học buổi chiều thì sáng sớm dậy đi bắt ốc bươu, cất vò tép, móc cua đồng…Trên cánh đồng ấy, con trai hay con gái cũng đều là những đứa còi cọc, da đen nhẻm, tóc hoe hoe, chân đầy sẹo…
Bữa ấy, nó đâu ngờ, lại có một cô gái thành phố lạc vào cánh đồng quê nó.
Bao năm rồi nó vẫn nhớ, cô gái ấy có hai bím tóc, mắt mở to, mặt lấm tấm chút tàn nhang. So với nàng Natasa của nó trong tiểu thuyết, thì chỉ khác chút ít ở làn da rám nắng.
Nó há hốc mồm ngạc nhiên. Nó muốn làm quen, muốn hỏi cô ấy nhà ở khu nào, nó muốn biết cô ấy học lớp mấy rồi ? Sau sáng ấy, nó bỗng chăm chỉ hơn, dậy sớm hơn, chịu khó đi về cánh đồng phía giáp Cát Bi.
Nó mong được gặp cô ấy, được ngắm cô gái thành thị, xinh đẹp mà chịu khó tần tảo mò cua bắt ốc phụ giúp bố mẹ.
Thế nhưng cái bản tính nhút nhát đã hại nó, bao nhiêu lần nó định thế này rồi định thế kia mà vẫn không thể nào làm quen được. Bẵng đi một dạo ôn thi vào Cấp 3, hắn không gặp cô gái ấy trên cánh đồng quê nữa
Hơn hai năm sau, thật bất ngờ, cô gái Natasa ấy ngồi ngay sau nó trong cùng một lớp.
Rồi nó biết, cô gái ấy là chị cả của 4 đứa em trai, chiếc áo chấm hoa Natasa thường mặc mà nó thích là do bố cố ấy một người thợ tài hoa dáng người thấp đậm may cho.
Nó biết cặp mắt tròn to hút hết thảy bọn con trai vào trong là được thừa hưởng từ mẹ. Nhưng có một điều nó không biết là Natasa đã bị một chàng trai hút mất hồn vào cuối năm lớp 12.
Ba mươi năm sau, vẫn hai bím tóc ấy, khuôn mặt ấy nhưng bây giờ nó mới biết cô ấy có một giọng hát mê ly. Nó lặng người khi cô ấy hát những bài hát về đồng quê, những nhạc phẩm của Hoàng Thi Thơ…
Nàng Natasa lại về trên cánh đồng quê nó!
Bình luận của các bạn
Tú: Chuyện cuối năm 12 Natasa bị hút hồn là tôi không biết đấy. Chứng tỏ làm nhà nước hợp, từ bé đã có tính quan liêu mà Thái nói là ở trên mây. Tôi với Natasa thì giản dị hơn nhiều, học chung với nhau từ cấp 1, đi học chung, tan học về cùng đường.
Thi thoảng lấy cặp sách đánh đuổi nhau chí chóe, có hôm lọ mực tím rớt cả xuống ao chỗ ngã sáu Cát bi (giờ san lấp rồi, nhà 3C ở đó). Natasa khóc um sùm vì đó là 1 tài sản vào ngày đó, mất là về roi quắn đít. Loay hoay mãi rồi cũng vớt được lên (con nít giờ không biết cái loại lọ mực đó nữa, tuyệt chủng rồi)
An: Rồi ngày buồn cũng qua đi, mình sẽ cho Natasa của bạn đọc những dòng viết hay ơi là hay này Vũ à.
Tú: Vũ biên hay quá, mùi mẫn. Ảnh hưởng văn học mạnh thật, như tôi có ông bạn cũng mê Aimatov, Pautovsky...cứ nghĩ Nga là nhất. Có hôm nó nói tôi muốn đau tim quá ông ạ. Thấy mình ngạc nhiên nói giải thích mới đọc tiểu thuyết nói về một bí thư bị đau tim mà tình yêu lại nảy nở. Tôi ngờ rằng Vũ rung động vì mái tóc, các cụ cũng chết mê nhau vì tóc mai sợi ngắn sợi dài, lấy nhau chẳng được thương hoài ngàn năm or tóc ngang lưng vừa chừng em búi, để chi dài bối rối dạ anh. Không biết hồi đó An kết tóc bím hay để lưng chừng nhỉ?
Chuyện cuối tuần
Tú kể
Thi đại học xong, thời giờ rất rảnh, hè thì nóng bức. mấy đứa gồm tôi, 3C, Thế và thỉnh thoảng Phong tối tối la cà hết khu T chỗ Thế, khu A chỗ tôi tụ vạ chém gió. Thi thoảng mò lên chỗ Đàn chơi.
Nhà Đàn ngày ấy giáp sân bóng, sân này giờ hình như cũng biến mất rôi. La cà mãi cũng hết cả chỗ đi. Một hôm, không biết Thế hay 3C cho biết Đàn hay ghé Cát bi chơi. Đàn ngày xưa trong lớp thuộc diện nhiều tuổi, khôn ngoan, chững chạc hơn hẳn các bạn.
Tôi vẫn nhớ có hôm Đàn khóc vì cây non đem trồng ở trường bị Thế cấu mất rễ, hay hôm Đàn rút dùi cui bảo vệ Vũ trước một thằng du côn giật mũ. Nói tới mới nhớ, Vũ ngày ấy đi đâu cũng khư khư chiếc mũ ấy.
Vây là tụi tôi tới thăm cô giáo Hạ, cô giáo biết ngay, bèn gọi con gái về. Bạn của tôi má đỏ ửng vì ngạc nhiên, sao ngờ được mấy bạn trai của lớp lại có mặt nơi đây. Mà toàn mấy ông thần quậy.
Sau khoảng 2,3 buổi nói chuyện trên trời dưới bể, hao nước rác nhà thì nghe con nít lao xao anh Đàn tới. Chờ chào bạn tới chơi mãi mà chẳng thấy bạn vô. Hôm sau nữa cũng thế, vài hôm sau nữa thì im tiếng, bạn tôi hình như không ghé Cát bụi nữa. Chuyện chỉ vây mà Thế đòi kiểm điểm là sao. Tôi ngờ sáng kiến năm đó là của Thế, hay 3C, chả rõ nữa.
Bình luận của các bạn
Vũ: Đàn can trường lắm (tôi học chung từ lớp 3 trường làng) thế mà lại bỏ cuộc sớm vậy, chắc còn bí mật nào đó mà Tú chưa kể, vụ cá độ thì sao nhỉ
Tú: Ai chẳng có điểm yếu, về cái đó có khi lại sợ. Vụ cá độ này tôi không biết. Thực ra từ cá độ, đùa tới thật gần nhau lắm, con nít mà.
Khối người ân hận vì trò này, sau giả thành thật lại phải giải toả nghi ngờ, thắc mắc với đối tác dưới sức ép, đôi khi kinh khủng của bạn bè. Mà bạn bè nhiều đứa lắm mưa nhiều kế. Sau này kể chuyện Huệ chắc rõ hơn
Thế: Chuyện Tú kể khá là chính xác rồi, có 1 vài chi tiết mình bổ sung thêm. Hôm đó mình, Cừ (3C) và Tú ngồi ngáp ngắn ngáp dài, không nghĩ ra được chuyện gì hay ho.
Rồi 3C chợt nhớ ra là nắm được thông tin bạn Đàn nhà ta hay xuống nhà Quế. Vậy là 3 chú rách việc nghĩ ngay ra mưu hèn kế đểu, đó là phá trước còn kịp.
Mình có trách nhiệm giả bộ tán Quế còn nhiệm vụ cùa 2 chú kia là đi tung tin và cùng mình tới ngồi đồng nhà Quế.
Từ đó cứ cách 1,2 tối là tụi mình lại đi tác chiến, nhưng chỉ có mình với Tú còn 3C đi được 1 lần rồi trốn. Chắc chú ấy sợ mang tiếng, cái thằng nắm đá giấu tay khôn thế chứ, hehe.
Tới ngồi được vài tối thì gặp bạn Đàn, bạn đẩy xe đạp gần qua cổng thì nhìn thấy mình và Tú ngồi trong nhà. Đàn giọng nửa ngỡ ngàng, nửa hậm hực:" Thế với Tú? " rồi quay ngoắt xe bỏ đi chả chào ai kể cả Quế vừa ra mở cổng. Nếu bạn Đàn có qua đây đọc thì cho mình hỏi mình có phải sozi không nha.
Vũ: Theo đuổi Quế còn có một đối thủ nặng ký nữa là H. Chàng này tưởng như hiền, nhưng dính vào rất nhiều cô gái lớp ta
Tú: Mấy ông hay nổ lung tung là bề nổi, phần ngầm của tảng băng mới to chứ. Mấy anh hiền hiền con gái mới dễ chơi
An: Quế vào đây xác nhận xem các bạn ấy kiểm điểm đã thành thật chưa nào? Lập face xong chỉ để coi mấy cái ảnh họp lớp thì phí quá nàng ơi.
Tình thời tè dầm
Thế kể
Trong khi các bạn lên tới cấp 3 mới mong nhớ, thổn thức vì chú chàng hay cô nàng nào đó thì mình sớm hơn nhiều lắm.
Hồi mình đi học mẫu giáo trong khu tập thể cơ quan của ông bà già mình, lớp mẫu giáo bé có một em bé rất xinh. Em bé da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, mắt bò cái, thân hình thêm chút thịt nữa là thành béo, thiếu chút thịt là gầy (tả vậy cho giống 1001 đêm)… Các vòng thì mình ngày đó chả biết thế nào, chỉ biết là em nó rất xinh thôi. Cô bé kém mình hai tuổi, tên là Lan. Ôi, người đẹp, tên đẹp.
Mình mê ẻm lắm dù rằng ẻm hay đái dầm. Nhà mình ngay sát bên lớp, nhà con bé thì cách đó mấy căn. Bố mẹ con bé tin cậy bọn mình, dặn là hễ khi nào thấy Lan đái dầm thì gọi cô giáo đến thay quần cho em nhé.
Mình và thằng Hùng nhận nhiệm vụ, hễ thấy ẻm có biểu hiện tiêu cực là chạy đi báo cáo cấp trên ngay.
Suốt ngày bọn mình quanh quẩn chơi với em nó, dắt em nó đi dạo trong lớp, kể cho nó nghe những câu chuyện bí ẩn về cây cỏ, hoa bướm, về đề cao cảnh giác chống âm mưu phá hoại, về hoà bình thế giới...
Tan học, bọn mình lại dắt con bé về nhà. Lần nào thằng Hùng cũng đại diện báo cáo, em nó thế nọ thế chai và các biểu hiện lệch lạc, tha hóa khác diễn ra trong ngày…
Bố mẹ con bé rất phấn khởi, thường chia quà cho bọn mình, hôm nay cái kẹo, hôm sau cái bánh. Hầu như chiều nào cũng vậy, không khí hết sức rôm rả và đầm ấm.
Hạnh phúc cứ lâng lâng.
Rồi nhà ẻm chuyển đi đâu không rõ. Trường lớp vắng vẻ hẳn đi, trong mình như thiếu thốn, mất mát một điều gì đó. Mình bỏ cơm chuyển sang cháo mất 1 hôm. Nhưng mình không biết thổ lộ cùng ai.
Có lần, lúc mình đã học lớp 3 ở An Đà, mình theo bố đi lượn lờ ở tiệm sách ngoại văn gần sát nhà hát lớn. Mình nhìn thấy một cô bé da trắng như tuyết, mắt bò cái… trông quen lắm, đang ngồi trông quầy hộ người lớn.
Mình gọi: “ Lan”. Cô bé ngẩng lên gật đầu. Mình hỏi: "Có nhận ra anh không?" Lại gật đầu. Chỉ ngước đôi mắt lên nhìn mình, đôi mắt long lanh như muốn nói bao nhiêu điều.
Nhìn thôi chả nói gì. Một hồi quanh quẩn không biết đưa ra thông điệp gì hơn, không lẽ lại nói chuyện hồi chúng mình còn bé, anh ghét thằng Sơn Sử vì nó hay cấu mông em, hoặc anh vẫn ghét ruồi như xưa vì nó đậu lung tung rồi lại đậu cả vào anh... Mình chào:" Anh về với bố nhé" Lúc này cô bé mới đáp: “Em chào anh” và nở 1 nụ cười khoe mấy cái răng cửa đi vắng.
Mênh manh là buồn, còn nhỏ đái dầm, lớn thì sún răng… Mối tình đầu của mình đó.