Từ từ thì khoai mới nhừ
Đám con trai thiệt cực khổ, nghĩ trăm mưu ngàn kế để chinh phục phái đẹp. Vì tình anh phải đi đêm, ngã năm bảy cái thì đất vẫn êm hơn giường.
Vậy con gái tiếp đón thịnh tình như thế nào. Nói như Khánh Lộc là thích bỏ xừ nhưng ngoài mặt vẫn làm cao. Đó là bản năng của chị em. Bài này cũng chỉ giới hạn trong những trường hợp mang tính xây dựng nên không nói đến những phương pháp chống tiếp cận (AD: access denied), dựng rào xây ấp chiến lược.
Nghiên cứu cho biết khi bước chân vô cửa hiệu, đàn ông đi xăm xăm tới món hàng định mua, xem giá, thỏa thuận và mua hàng. Nhanh chóng vì họ có mục đích sẵn, đã nghiên cứu kỹ loại hàng, giá hàng qua bạn bè, internet…Còn chị em thì vào cửa hiệu phải dạo một vòng, người bán hàng thật khó đoán định người đẹp tính mua gì. Sau khi dạo một vòng, tham khảo giá cả, ngắm hàng, tám chuyện với chị em đi cùng thì họ mới bắt đầu tiến trình mua hàng của mình.
Cho nên, nguyên tắc đầu tiên của chị em là không được tỏ ra chú ý quá mức vào món hàng mình định mua. Thực ra họ thừa biết món hàng đó ok sau một cái liếc mắt vì trực giác của người đẹp rất cao. Món hàng tốt xấu, mắc rẻ, liếc một cái là biết liền.
Những gã bán hàng cũng có bản năng sát thủ của mình, đó là quy tắc số ba nổi tiếng. Họ ngắm khách hàng ở khoảng cách 3m trong vòng 3 giây, ướm hỏi 3 câu là ale hấp, khách hàng móc tay vô bóp. Thật dễ như lấy đồ trong túi.
Bạn gái chú ý nhé. Khoảng cách 3m là khoảng cách riêng tư trung bình của một người châu Á, khi đi shopping thì khoảng cách này bị phá vỡ, tuy nhiên trong vô thức thì nút cảnh giác của mỗi người vẫn để chế độ On. 3 giây là quãng thời gian đủ để quan sát vẻ mặt, thái độ, mức chú ý…nói tóm lại là tình ý của đối phương. Và 3 câu nói có chủ đích là xong vì nói gì thì nói, chị em yêu bằng tai mà. Cái vụ bị mấy tên mỏ nhọn dụ thì vô số.
Người bán gớm vậy, người mua nào kém cạnh. Họ cũng vào cuộc với tín hiệu phát ra để bên kia săn đuổi. Vấn đề là phải giữ cự ly, tốc độ hợp lý. Chậm quá thì bên kia đắc chí, mà nhanh quá thì đối tượng hụt hơi, nản, bỏ buộc. Nên điều quan trọng là không được chạy nhanh quá. Nói theo kiểu đá banh là kiểm soát được thế trận, theo kiểu tài xế là làm chủ tốc độ.
Một nguyên tắc cũng phải tuân thủ là luôn nhớ có nhiều người mua kẻ bán, không được cho mấy chú bán hàng nhận thấy mấy chú được độc quyền. Điều này rất nguy hiểm vì độc quyền sẽ nhanh chóng dẫn đến thói bố láo, làm tàng, cung cấp hàng kém chất lượng…và một loạt những thói hư tật xấu khác.
Sự tài giỏi của chị em được thể hiện ở chỗ khi bán được hàng thì người bán mừng hết lớn. May quá, mình đã bán được hàng, khách trở thành khách quen của mình.
Say sưa trong chuyện này chị em thường bị mua hớ. Mua hớ tức là mua mắc hay tệ hơn mua nhầm mặt hàng, mua hàng không có bảo hành, mua phải hàng chất lượng thấp, tệ nhứt là mua phải hàng dỏm. Cảm giác mua hớ nó cay đắng tủi hổ lắm.
Cứ 100 chị, thì 101 chị sau khi lấy chồng đều tiếc ước chi hồi đó tui không lấy ông. Điều đấy cho thấy rằng chị em đã bị hoa mắt và mua hớ. Mặc dù, trong nhiều vụ, người bán bị hớ vì hóa ra mua mà là mua chịu, mua không trả hết tiền nhưng dù sao tâm lý con cá bắt trượt là con cá to và gần chùa gọi bụt bằng anh luôn song hành.
Có tránh khỏi được điều này không. Chị em dựng ra một công cụ trận đồ bát quái là thử thách. Trận đồ này thật lợi hại, trai bước vô tự nhiên thấy bốn phương xoay chuyển, đất trời mù mịt, cát bay đá chạy, tiếng quân sỹ la hét cổ võ, phản đối rân trời, tình địch nhan nhản cầm giáo nhọn hoắt dễ khiến đầu óc mụ mị, thần thái si ngốc.
Thử thách tính kiên trì, thử thách bằng tình huống. Có khi bị dở khóc dở cười vì đứa bạn mình tin cậy đem ra thử thách bồ cuối cùng 2 đứa lại quay ra yêu nhau, làm khổ chủ điên hết cả ruột. Hoặc có khi vẫn nhầm, vì chàng trai có tính cẩn thận quá, im lặng quay ra ngoài tìm mua bao cao su. Vậy mà kẻ thử thách cứ tưởng cậu chàng trung trinh tiết liệt.
Từ từ thì khoai sẽ nhừ luôn đúng. Tuy nhiên đôi khi người bày trận lại nóng vội, háu ăn thì thật tiếc cho công em bắt tép nuôi cò.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét