Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Ngoái lại nhìn anh



Bạn tôi hồi cấp 2 làm lớp trưởng, gương mẫu và nổi bật lắm. Nó là đứa tài hoa, ngoài chuyện học hành thì nó còn trong đội trống cà rùng của trường.

Cứ thứ hai chào cờ hay dịp diễu hành nào là lại tùng tùng…nổi đáo để.

Lên cấp 3, không làm lớp trưởng nữa nhưng nó vẫn hút gái như thường. Tối tối rảnh rỗi, nó ôm đàn guitar hát giữa đám chị em xóm.

Nào là chời xanh không còn chóp mây đến lắng hạ đi, cho mây nang thang…

Tiếng guitar bập bùng, giọng vịt đực ngon lành, chị em mê mẩn cười rinh rich, thật đáng ngưỡng mộ.

Các bạn đừng hiểu nhầm chị em cười vì bạn tôi nói ngọng. Không phải đâu. Hải Phòng quê tôi nó thế, nói ngọng nờ thành lờ hay không có sờ trên đời mà thành xờ tuốt là chuyện thường ngày, mặc định.

Nói vậy, tuyệt đối không ai thấy quê, thấy buồn cười vì ai mà chẳng nói vậy. Họ chỉ chê khi đứa nào nói bảo thành bẩu, chuẩn thành chuẫn thôi vì đó là giọng của dân huyện Thủy Nguyên, Vĩnh Bảo thuốc lào. Hay họ cười dân miền trung lói nẫn nộn dấu hỏi dấu ngã. Kiểu như bọn nó vẫn cười khi nghe ông già tôi kêu Tuẩn ơi về ăn cơm mặc dù tôi tên Tuấn…

Mà thằng này nó lại khôn sớm, từ hồi đó nó đã tuyên truyền phải ở cùng xóm với người giàu, chơi với người giàu thì mình mới khá được.

Gần nhà giàu đau răng ăn cốm

Gần kẻ trộm ốm lưng chịu đòn

Các cụ dạy rồi, cấm có sai.

Tư tưởng này vào hồi những năm đầu 80 bao cấp tăm tối là cả một sự vượt thoát thời đại. Hồi đó bọn trẻ chúng tôi trong xóm Cát bi cát bụi hầu hết nghèo như nhau, mặc áo vá quần thủng đít lông nhông suốt ngày vẫn thấy: ai bảo mặc quần thủng đít là khổ, ta về xúc trộm gạo bán ăn bánh cuốn là đời lại vui sao.

Năm sau nó chuyển trường lên Kết Đoàn (nay là trường Trần Phú) ở trung tâm HP học thật, đám bạn của nó toàn con nhà chợ Sắt, giàu nức tiếng. Tôi nhớ mãi cảnh nó múc nước cho em Loan mắt nhung rửa chân trong dịp nhóm bạn giàu của nó về dự sinh nhật mà ngõ nhà nó mấy hôm mưa bùn bẩn khủng khiếp.

Ngày nay bạn đã thành doanh nhân ngon lành, không biết có còn nhớ những phát ngôn bất hủ thời thởi.

Tuổi này bắt đầu biết rung động, nhớ nhung. Nói chung là yêu thầm nhớ trộm chứ thỏ đế, chẳng dám có hành động gì. Chỉ cần người đẹp chớp mắt, nở nụ cười là đã cuống quit, nhớ mãi.

Một hôm, tôi nhận thấy nhỏ Hường thỉnh thoảng quay lại nhìn xuống trong giờ học. Không biết nhỏ nhìn ai hay chán học nhìn lung tung. Tôi vẫn thường nhìn ra cửa sổ, ngắm trời trăng mây gió lung tung, những lúc như thế khoan khoái lắm, một mình một cõi vẩn vơ phiêu bồng trong các trò chơi đã chơi, sẽ chơi hay nội dung chuyện Kim Dung mà thằng Ánh kế nhà kể.

Thằng này có nguồn chuyện của anh nó khuân về trong một chuyến vào nam thăm gia đình, ba nó dân tập kết mà. Trí nhớ nó lại tốt, nên nó kể chuyện cứ thao thao bất tuyệt. Nó là ngôi sao sang truyền bà văn hóa phẩm xấu, được tụi trẻ cùng lứa ngưỡng mộ như kiểu mấy ông bên tàu kể chuyện Thủy hử, Tam quốc diễn nghĩa giữa chợ để kiếm cơm vậy.

Tò mò nhìn quanh xem nhỏ nhìn ai, có khi nó lại nhìn mình thì vớ bở. Vài ba lần như thế là tôi khẳng định nhỏ nhìn mình. Vậy là thỉnh thoảng tôi lại chờ ánh mắt của nhỏ, mặt cố biểu cảm nét nào dễ ưa nhất, ánh mắt cũng thế, ngập tràn tình cảm theo đúng kiểu cách sơn đả ngưu trong chuyện.

Cứ thế, vài tuần mộng đẹp trôi êm ả. Mà cũng chẳng tiến lên bước nào vì trong đầu tôi cũng chẳng có ý niệm nào về hành động kế tiếp, chỉ bơi trong mắt nhau là sung sướng dịu êm rồi.

Chiều ghé nhà tôi học bài, nó tự nhiên vớ lấy gương nặn trứng cá. Hỏi sao mày hôm nay chăm chút sắc đẹp thế.

Nó cười hề hề, có đứa thích tao mày ạ.

- Mày nói không để ý tới tụi con gái mà, giờ này chỉ học thôi

- Ừ, lừ lừ tàu điện mà có đưa nó thích tao chứ tao có để ý đến nó đâu.

Khiếp thật, bạn mình. Không thèm mà tình vẫn theo phơi phới. Rồi nó kể chuyện, nhỏ Hường quay xuống tia nó suốt.

Nó thích tao mày ạ, bạn mình kết chắc như cua gạch.

Tôi bối rối quá, mà cũng chẳng dám nói nhỏ Hường thích tao, too.

Hôm sau lên lớp, vẫn thế. Chiều về nhà, vẫn thế. Nó ca bài ca con cá mãi đến một hôm tôi cũng đâm hoang mang, bán tín bán nghi. Mà mắt người đẹp lại mênh mông quá, nhìn mình, nhìn ai hay nhìn cả lũ ngồi đằng sau thì cũng có phân biệt được rạch ròi quái đâu.

Nghi mãi rồi cũng nghĩ chắc nhỏ Hường thích nó thật.


Chuyện nhỏ Hường thích hay không thích cho đến nay vẫn là một bí ẩn. Bạn mình thật tự tin, và rồi tôi cũng biết bạn luôn tin gái thích bạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét