Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Xe đạp ơi


Tôi biết đi xe đạp muộn. Có nhiều nguyên do. Ngoài chuyện xe đạp hồi đó là của quý thì còn một lý do đơn giản là nhà gần nên tôi toàn cuốc bộ tới trường.

Thi thoảng nêu ý kiến thì bố tôi bảo để đấy hôm nào bố tập cho, tập một mình đâu có chạy được. Nấn ná mãi đến năm cuối cấp 2 tôi mới chính thức leo lên yên xe. Mục tiêu ngày đấy cũng hoành tráng, thi vào lớp chuyên toán trường cấp 3 Thái Phiên.

Cũng chẳng tới lò luyện thi nào, tài liệu là sách giáo khoa phổ thông, chỉ được cái tự tin. Đến khi đọc đề thi hết cả hồn vì khoảng 2/3 trong đó không biết nó nói gì. Không trượt mới lạ.

Tập xe quả cũng chẳng dễ, sau con tôi cũng tập mãi mới chạy được. Khi bắt đầu tập thì tôi lớn rồi, chân chống được xuống đất. Bố tôi nói ngày xưa tao về nước đi dạy trường ĐH giao thông mới tập đi xe đạp đấy con ạ. Sinh viên không biết thầy chưa biết đi, cứ tưởng thầy đùa.

Sau vài hôm tôi cũng chạy vù vù nhưng thế quái nào quẹo cua rất có vấn đề. Lối vào nhà phía nông trường Thành Tô là đường đất, cạnh đường là một cái hố to, chỏng chơ một xác máy gì đó tôi cũng chẳng biết. Mảnh đất đó có lúc chứa đầy máy cày CCCP cùng thiết bị phụ tùng, giàn phay đất, cày đất… bỏ rỉ sét vài năm chuyện thường.

Loay hoay thế nào, vào cua mắt nhìn đường mà rốt cuộc vẫn té chỏng gọng xuống hố, hay tính chạy xe lách giữa hai bãi cứt trâu thì cũng cán lên một bãi, đại khái thế.

Con đường đó cứt trâu cứt bò đầy, tụi con nít, thanh niên chở nhau đứa cầm lái còn cố cho đứa ngồi sau chân quẹt cứt trâu. Tôi cũng quên nói ngoài đó ngồi sau xe đạp là ngồi một bên chứ không phải hai bên, và người được chở (lai) phải chạy vài bước rồi nhảy lên chứ không có ngồi sẵn như trong nam. 
Trông động tác lên xe đã thấy vừa trọng vọng cái xe vừa vất vả như thế nào. Có lẽ phong trào đuổi kịp và vượt cái này cái nọ được nghĩ ra khi tác giả hì hục chạy theo và nhảy lên ngồi sau xe đạp chăng, tôi nghi lắm.

Tôi chạy xe được rồi nhưng khoản chở, lai người hay đồ phía sau còn kém tệ. Có hôm chở bao gạo khoảng 30kg phía sau loạng chà loạng choạng mãi. Ngoài chuyện xe cà khổ thì lý do chính là chạy vớ chạy vẩn. Nhưng kể ra thì cũng là đã biết chạy xe dù việc thực hành cũng thưa thớt.

Thằng bạn thân có chiếc Peugeot màu đồng. Ngày đấy là cả một gia tài, tương đương một căn nhà phố chứ chả chơi. Nó cứ khoe xe tao có líp tầng, chạy nhẹ lắm. 
Có hôm nó chở tôi sang trường đường thủy chỉ hết khoảng 20’ trong khi bình thường tôi chạy xe của tôi mất chừng hơn 40’, vậy mà hỏi nó có mệt không, nó bảo bình thường.

Xe này anh em nó xài chung cùng bộ quần jean áo thun dép lào, gái thích mê. Đó là nói chuyện khi anh em nhà nó đi lính được làm anh quân nhu vui tính, chuột sa chĩnh gạo.

20-11 lớp rủ nhau đi nhà cô giáo, chúng nó đùn đẩy mình chở nhỏ Hường. Thật đúng ý vì hồi đó đang thích mê nhỏ. Hơi run tay lái chút nhưng ổn, đi đứng bình thường. 
Tới dốc cầu Rào, hồi đó chưa làm đường vòng như bây giờ thì tay lái chàng trai loạng choạng do dốc khó đi quá, phải thôi vì tay lái này vốn yếu lại ít giờ bay.

Nhỏ xuống xe cầm tài thay, dĩ nhiên nhỏ chạy băng băng khác hẳn. Tụi lớp cười nghặt nghẽo trêu: mẹ đánh không đau bằng ngồi sau con gái.
Cơ hội thể hiện lấy điểm với người đẹp thế là hỏng bét. Ấn tượng đâu chả thấy, lại còn bị quê một cục, kết thúc thật lãng nhách.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét