Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

Tình thửa 15 (4)


Tiếp chuyện về Natasa

Vũ kể

Natasa về Việt nam nhưng chỉ như cơn gió thoảng qua.
Tôi sang Bỉ vào cuối tháng 6, nhà trường bố trí cho một phòng trong khách sạn nhỏ ở Antwerp. Thực ra đó là một căn hộ thì đúng hơn, bên dưới là bếp, phòng khách có cửa sồ nhìn ra hướng mặt trời mọc, phòng ngủ và ở trên gác. 
Khách sạn này rất ít người phục vụ, lúc nào cũng chỉ thấy có 3 người, phòng ở thì 1 tuần họ chỉ dọn có 1 ngày thứ năm, ra vào thì có cổng riêng, tiếp tân chẳng hề biết mình đi đâu về đâu.
Ổn định xong chỗ ở, quen thuộc với xe buýt, xe đò, xe lửa…tôi mới có dịp ra ngoại ô ngắm tháng 6 mùa hè tuyệt đẹp ở châu Âu. Những vạt hoa dại màu tím như hoa Violet, những sườn đồi phủ kín những bông hoa nhỏ li ti sắc hồng phơn phớt làm tôi nhớ tới màu tím “Hoa đào.” 
Nỗi nhớ Natasa khiến tôi tìm mọi cách sang Đông Âu, để tìm lại sắc hoa đào năm xưa thắm trên đất Bắc giờ đang nở tận Ukraine.
Khởi hành từ lúc 6h chiều, xe chạy được mấy tiếng sang đến đất Đức thì dừng nghỉ ít phút. Trời mùa hè châu Âu nhưng hơi lạnh lạnh, 8 rưỡi tối mà mặt trời còn treo chếch chếch trên cao. Bóng nắng của cây cột đèn bên dường còn kéo dài trên mặt đất. 
Đường cao tốc bên Đức gọi là Autoban không có cảnh sát bắn tốc độ, xe chạy băng băng có lúc xe chạy tới 180km/h, vì thế chưa đến nửa đêm đã tới Beclin thủ đô nước Đức.

Đêm ấy tôi ngủ lại tại nhà đứa em họ tên Thủy, em gái của Trang học A8 – một bóng hồng của trường ta ngày ấy.
Lạ chỗ, giấc ngủ chập chờn, mình lại mơ thấy Natasa. Bạn Tuấn đã từng nhận xét, người ta mê nhau có khi chỉ vì tóc mai sợi ngắn sợi dài, lấy nhau chẳng được thương hoài ngàn năm, hoặc vì: tóc ngang lưng vừa chừng em búi, để chi dài bối rối dạ anh. 
Còn tôi nhớ Natasa vì đôi mắt buồn của một cô gái đạo. Đôi mắt trong veo như hồ nước. Có lần Natasa đến nhà trèo hái hoàng lan, bụi bay vào mắt. Nàng khẽ dụi và sắc hoa đào trong mắt ám ảnh tôi cả năm trời.

Cho đến một chiều hè trời mưa như trút nước, ở cửa rạp Lê Văn Tám tôi đứng ngóng Natasa trước cổng trường Ngô Quyền. Chờ mãi, chờ mãi, mưa nhạt nhòa vuốt nước không kịp. Trong làn mưa ấy có chiếc xe máy chàng trai nào đó đến đón Natasa lúc tan trường.
Sáng sau, tôi lên đường đi Balan. Đi khắp Châu Âu khối EU không biên giới, đến đất Balan tôi thấy những cảnh vừa quen vừa lạ. Thì ra những dãy nhà tập thể năm tầng, ba tầng như khu Đồng Bớp, khu Vạn Mỹ là nguyên mẫu từ đây. Những căn nhà ấy nay đã gần như không còn ở Việt Nam, bên này vẫn còn đứng ở bên đường, cũng ố một màu thời gian.

Trên đường ấy tôi còn thấy xác những chiếc xe tăng họ để bên đường như nhắc nhở về thế chiến 2 khốc liệt. Những đồng cỏ bát ngát, những cánh rừng mà xưa kia chỉ đọc được trong thơ Tố Hữu :
“Em ơi, Ba Lan mùa tuyết tan
Đường bạch dương sương trắng nắng tràn
Anh đi, nghe tiếng người xưa vọng
Một giọng thơ ngâm, một giọng đàn…”

Chỉ còn hơn 1200km nữa băng qua Belarus là đến thành phố Kharcov, nước Ukraina. Trên xe, tôi hí hoáy mở facebook ra coi thì nhận được tin Natasa đang trên đường đi nghỉ hè tắm biển ở Krưm.
Biết khi nào mới được ngắm sắc hoa đào ở trời Âu.

Thêm một chuyện về Natasa
Tú kể

Lớp cuối cấp, tôi lại phải lòng em khác lớp. Chương trình đánh bắt xa bờ của mình có vẻ hoành tráng nhỉ. Khác với chuyện nàng Châu Pha, bạn này lớp mình nhiều người biết và ủng hộ.

Hôm rồi có bạn còn hỏi tôi chuyện ngày ấy sao không thành và lấy làm tiếc vì theo như bạn, chồng người trong mộng của tôi chẳng hơn gì Tú cả làm tôi cũng chẳng biết nói sao. Còn người ủng hộ nhiệt tình là Phong. Giờ ngẫm lại thấy thằng bạn mình nhiệt tình vô số kể, mỗi lần ra HP, chẳng quản sớm khuya bạn đưa đón, dắt đi chơi, ăn uống...nhất nhất đều tận tình ở cái mức mà khi bạn vào SG mình không làm sao làm được như bạn.

Em trong mộng cũng người dong dỏng, mình hạc sương mai, nhìn như con gái Nhật bản. Ngẫm lại, sao mình thích những em dáng vậy mà các em lại không thích mình. Khi xem lại hình 30y trước, một chú trẻ trâu tóc rối bù, chân tay loẻo khoẻo thì mình hiểu. Ai lại đã liễu yếu đào tơ lại chịu đèn một ông chẳng có sức vóc gì như vậy.

Được cổ vũ rất là tiện, tôi nhanh chóng biết nhà nàng. Vô nhà là khoảng sân đầy cây, căn nhà kiểu cổ với hàng cột, đồ đạc trong nhà cũng màu đen tịch mịch lạ lùng. Đang thả hồn theo gió theo mây thì chuông đồng hồ ngân nga. Trời ạ, lần đầu tiên nhìn thấy chiếc đồng hổ đứng cao ngang đâu người, kiểu Pháp cổ như vậy.

Sao tôi như đang mơ ngủ vậy. Số là người ra mở cổng không phải là nàng mà lại là em gái. Em gái nàng còn nhỏ (học dưới tôi khoảng 2,3 lớp - đang học lớp cuối cấp 2). Mới thấy mình hủ lậu phong kiến, kém có mấy tuổi là coi như con nít, chẳng bù với sau này. Em có đôi mắt Natasa hút hồn như Vũ kể. Đôi mắt làm tôi choáng váng, một ý nghĩ quái vụt qua, tôi thích em chứ không phải thích chị.

Lần thứ 2 tới nhà, cô em gái lại ra mở cửa, em cười vồn vã ân cần như muốn xóa đi cái lạnh nhạt của chị dành cho bạn. Lần này còn nhạt hơn, nàng nói không hợp, tuổi này lo học, bla...bla...

Lần 3 tới nhà nàng, lần này nàng ra mở cửa chứ không phải em gái. Vừa hé cửa thấy mặt tôi nàng hốt hoảng, giọng thì quyết liệt rồi đóng sập cổng lại. Mấy chục năm sau học sales mới biết chiêu xử lý là phải đưa ngay chân hoặc đầu ra chặn cửa. Nhưng thái độ và lời nói của nàng làm nhụt chí tôi.

Thêm một lần tình đơn phương vỗ cánh. Nhiều lần sau, tranh thủ những buổi đi học thêm ở ngõ Cố Đạo về sớm, tôi vẫn lượn qua cổng nhà nàng, với hy vọng được nhìn thấy em gái nàng, được thấy lại đôi mắt ấy.
Nhớ đôi mắt này năm xưa, lạc vào hồn tôi, cho những đêm không ngủ, chong đèn nhìn khói thuốc bay...Tính tôi vẫn hay ngớ ngẩn vậy, nhiều năm sau này, ở SG, gặp một nàng con gái. Quên hỏi nhà mà lại lo nhìn số xe nàng, vậy mới biết ánh mắt làm con người ta ngu muội thế nào.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét